Tuesday, September 6, 2011

Từ một bài hát xưa, nghĩ về đất nước hôm nay


 

Hậu Duệ Trưng Vương - Trước Anh Linh của Tổ Quốc, trước Hương Hồn của Tiền Nhân, con viết lên những dòng suy tư này,về đất nước VN thân yêu, để chia sẻ với tất cả bà con xa gần, những ai có quan tâm đến tiền đồ Tổ Quốc. Rất mong những dòng này cũng lọt vào mắt các nhà lãnh đạo VN hiện tại, để mọi người cùng chung tay góp sức “sửa lại tấm bản đồ Việt Nam đã rách nát!”

Mỗi khi rảnh hay buồn, tôi thường có thói quen nghe nhạc. Tôi thích những bài nhạc về quê hương đất nước, gợi tình yêu mến non sông tổ quốc. Những bản nhạc ấy dẫn dắt tôi vào một tình cảm sâu đậm với Tổ Quốc Việt Nam mến yêu. Lịch sử dạy cho ta về truyền thống hào hùng của tổ tiên trong việc yêu nước và bảo vệ non sông, nhưng phải công nhận tác động mãnh liệt của âm nhạc, thi ca đã dẫn ta vào những tâm tình, những cảm xúc sâu xa da diết, gắn liền ta với non sông, với đồng bào ruột thịt.


Tiếng hát của một ca sĩ nổi tiếng từ xưa phát ra nhẹ nhàng bài tình ca quê hương mang tên “Bà Mẹ Gio Linh” của nhạc sĩ Phạm Duy, mô tả cảnh một bà mẹ quê Việt Nam có con đi kháng chiến chống ngoại xâm. Vào một ngày, người con ấy bị giặc bắt được đem ra chợ cắt đầu. Nghe được hung tin, bà âm thầm mang khăn đi bọc đầu con đem về, nhẫn nhục trong đau thương không nói một câu! Bà chấp nhận tất cả chỉ vì lòng yêu quê hương tổ quốc! Câu chuyện này là có thật trong thời kháng chiến chống thực dân Pháp, mà hình như tác gỉa cũng có tham gia. Bài hát với những lời ca não lòng:

“Mẹ già cuốc đất trồng khoai, nuôi con đánh giặc đêm ngày. Cho dù áo rách sờn vai, cơm ăn bát vơi bát đầy…Mẹ mừng con đánh giặc hay, ra công xới vun cầy cấy. Mẹ già tưới nước trồng rau, nghe tin xóm làng kêu gào: quân thù đã bắt được con, đem ra giữa chợ cắt đầu! Nghẹn ngào không nói một câu, đem khăn gói đi lấy đầu! Trở về thôn xóm buồn teo, xa xa tiếng chuông chùa réo! … Mẹ nhìn đầu con, tóc trắng phất phơ bay…”

Nghe xong bài hát, tôi thấy đau nhói trong tim, và nước mắt tuôn trào không ngăn nổi!

Ôi! đất nước tôi là thế đấy, người dân tôi là thế đấy. Dòng lịch sử bốn ngàn năm dựng nước của tổ tiên, gắn liền với biết bao tấm lòng yêu nước thiết tha, sự hy sinh vô bờ của bao gia đình, bao bà mẹ hiền đã vì nước mà dâng hiến đứa con trai thân thương duy nhất, là điểm tựa nương lúc tuổi già! Bao người vợ trẻ mà sau đã trở thành những quả phụ khi tóc còn xanh, đời còn trẻ, nhưng chấp nhận thay chồng chăm sóc mẹ già, con dại cho chồng đi chiến đấu bảo vệ non sông! Bao nhiêu trẻ thơ đầu quấn khăn tang vì cha đi chinh chiến ngăn quân thù, và đã đem thân đền nợ nước! Đất nước không là của riêng ai, nhưng mọi người đều coi đất nước là của mình, và dành cho Mẹ Tổ Quốc một tình yêu sâu thẳm. Mọi con dân đất Việt đều yêu mến Mẹ Việt Nam, và khi núi sông lên tiếng, thì khắp nơi, mọi người trẻ già trai gái đều đáp lời, và sẵn sàng hy sinh hạnh phúc riêng để gánh vác việc nước, đền nợ Tổ Quốc đã cưu mang suốt cuộc đời ta. Vì thế mà không ai trốn tránh việc chung, lúc thời bình thì chăm lo ruộng vườn, xây dựng làng quê, xây dựng đất nước, ai làm việc nấy, cần cù và nỗ lực. Lúc quốc biến thì gác tay cày, gác việc làm ăn, gác gia đình riêng, giã từ người thân, ôm súng gươm đi giết giặc, không ai tính toán lợi riêng.

Người có học cũng như người ít học, người nông thôn cũng như người thành thị, không ai phân bì, thoái thác nhiệm vụ trước non sông tổ quốc. Mọi người hầu như sinh ra trên đất nước này, thì đã mang nặng tình yêu sông núi, thôn làng, không cần dạy bảo. Vì thế mà trên khắp mọi miền đất nước, đâu đâu cũng thấy những dấu tích lịch sử hay huyền thoại về tình yêu tổ quốc: Miền Bắc cho đến miền Nam đều có những đền đài, di tích của nhiều vị anh hùng cứu quốc, xây dựng non sông, chăm lo cho dân nước. Quê hương có núi Vọng Phu, gói ghém một huyền thoại của dân tộc về một thiếu phụ trung trinh ôm con chờ chồng đi chinh chiến xa xôi để giữ yên bờ cõi, bao năm tháng mỏi mòn đến nỗi người hóa thành đá, đứng đó mà chờ chồng! Trên miền núi rừng cao nguyên Đà Lạt có Đồi Thông Hai Mộ, ghi dấu một tình yêu thủy chung của một đôi trai gái biết đặt nợ nước trên tình riêng. Khi non sông có biến, hịch vua ban ra tìm người cứu nước, chàng trai muốn lên đường tòng quân giết giặc, nhưng không nỡ bỏ lại người yêu. Để không làm vướng bận cho chàng, nên sau buổi chiều trên đồi thông để tâm sự nỗi niềm và khuyên chàng tòng quân giệt thù, cô gái đã trầm mình dưới hồ Than Thở. Hôm sau, khi đi tìm người yêu ở nơi cũ, chàng đã tìm được đôi guốc của nàng còn trên bờ hồ! Đau thương ngập tràn, nhưng nhớ lại buổi chiều qua, và như nhận được những lời nhắn nhủ của người yêu, chàng hào kiệt đã gạt nước mắt lên đường đầu quân. Giặc tan, làm xong nghĩa vụ với nước, chàng trở về đến khóc than bên mộ người yêu nằm trên đồi thông cạnh hồ, rồi chàng cũng trầm mình chết theo nàng cho trọn nghĩa đá vàng. Dân trong vùng đã vớt xác chàng chôn ngay cạnh mộ nàng trên đồi thông. Từ đó đồi thông bên cạnh hồ Than Thở, giữa cảnh núi rừng thơ mộng Đà Lạt, được dân chúng gọi tên là “Đồi Thông Hai Mộ”. Cho đến ngày nay, tình yêu thanh cao của đôi thanh niên này đã đi vào huyền thoại, và trở nên một bản tình ca bất diệt giữa núi rừng Tây Nguyên.

Và còn rất nhiều danh tích, ở nhiều địa phương nữa mà tôi không biết hết. Tất cả những dấu ấn của sự đóng góp phần xây dựng tổ quốc ấy, đã tạo nên những trang sử hào hùng và thấm đượm tình non sông, khiến cho mọi người Việt Nam cần phải ghi tâm khắc cốt, và phải sống sao cho phải đạo làm người, làm dân của một đất nước với những trang sử vẻ vang hào hùng và thắm tình ấy.

Nếu tất cả người dân Việt đều ý thức như vậy, thì đâu có những vụ PMU, PCI, những vụ buôn lậu ở Nam Phi, ở Úc, ở Hàn, ở Nhật…, những vụ buôn người, kinh doanh gái mại dâm đưa ra nước ngoài hầu thu tích những đồng tiền tội lỗi, nhơ nhuốc vào túi riêng như ngày hôm nay?! Nếu biết rằng đất nước là di sản chung của tiền nhân để lại cho cháu con muôn đời, thì làm sao có kẻ dám biển thủ hàng trăm, hàng ngàn mẫu đất công làm của riêng? Nếu biết giải giang sơn hoa gấm mà giống dòng Lạc Hồng đang sinh sống là kết tinh bằng máu xương của cha ông, thì làm sao có kẻ dám phá hoại, bán đứng? Nếu biết mọi người dân Việt cùng là con một cha, cùng một cội nguồn, thì làm sao có cảnh nồi da xáo thịt, kẻ cầm quyền hà hiếp bóc lột người dân đen, quân đội bên này giới tuyến tàn sát bên kia, kẻ thắng trả thù người thua, nhất là cảnh CA coi dân như kẻ thù, giết dân như giết ngóe, mà luật pháp không đếm xỉa đến? Nếu biết giang sơn là của cha ông để lại, mỗi thế hệ phải ra công giữ gìn xây đắp, thì đâu có thể một số kẻ tự chiếm đoạt làm của riêng, tận thu tận vét vào túi riêng, để cho đất nước tan tành, non sông xơ xác tiêu điều chỉ vì lòng tham vô đáy?

Ai là kẻ có quyền đem đất đai của tiền nhân đi dâng hiến mưu lợi riêng, hay vì lo cho địa vị, chức quyền mà để mặc giang sơn cho quân thù dày xéo? Còn nỗi nhục nào hơn khi những người yêu nước biểu tình chống xâm lăng Trung Cộng lại bị hăm he đe dọa, bị lực lượng CA lùa lên xe buýt bắt đi, bị giam cầm hành hạ, thậm chí bị đạp lên mặt, bị vác quăng lên xe CS, và bị bắt cóc, bắt nóng, bắt nguội, bị đưa đi biệt giam như những nhà ái quốc hiện nay hàng trăm, hàng triệu, kẻ bị tù đầy, người sống bên ngoài nhưng mất tự do, bị tra tấn tinh thần hàng ngày, hàng đêm, sống không bằng chết?! Những kẻ hành hung người ái quốc một cách tàn bạo, vô cảm đó, họ có phải là người Việt Nam không? Họ có phải là con cháu Rồng Tiên không? Tại sao mà dám phá hoại đất nước, sát hại đồng bào? Họ đã tự xác nhận là KẺ THÙ CỦA DÂN TỘC, và đáng bị lên án, bị nguyền rủa muôn đời!

Những người vì cơm áo gạo tiền mà phải bán rẻ lương tâm, làm CÁI LOA, làm nô lệ cho kẻ phản quốc, dám lên tiếng nhục mạ người yêu nước; nhất là những người đang nắm quyền cai trị đất nước, hãy đọc lại những trang sử của dân tộc, hãy nghĩ đến công lao và xương máu của cha ông, hãy một lần nghe những bản nhạc về quê hương mến yêu này, để mà dừng tay lại, để mà hồi tâm lại, hãy đừng tham lam nữa, đừng hại dân hại nước nữa, đừng vô lương tâm, vô trách nhiệm, đừng làm nhục cho non sông nữa! Hãy ngoảnh nhìn những người mẹ già nông thôn xưa kia, còng lưng trên nương rẫy, cơm ăn bát vơi bát đầy mà vẫn tận tụy hy sinh cho con đi đánh giặc giữ vững quê hương. Hãy nhớ đến biết bao chiến sĩ đã bỏ mình ngoài biển khơi để bảo vệ Hoàng Sa năm 1974, hay hàng trăm chiến sĩ đã hy sinh thân mình bảo vệ biên cương phía Bắc năm 1988, nay những cốt nhục anh hùng ấy đã phải NẰM TRÊN ĐẤT TÀU vì các người cắt đất cho đàn anh thảo khấu! Phần giang sơn còn lại thì ngày nay các người cầy xới tan hoang để lấy bauxite, lấy titan đi bán chia chác với nhau. Hãy ngoảnh lại mà nhìn những người vợ, những trẻ thơ đầu quấn khăn tang vì chồng, cha đã hy sinh đền nợ nước, và hãy nhìn những người chiến sĩ trở về từ chiến trường với đôi nạng trên tay, một phần thân thể của họ đã được dâng hiến cho quê hương tổ quốc, có ai trong số họ đi buôn lậu hay rửa tiền, chuyển đồ ăn cắp từ nước ngoài, hay bán nước để sống không? Thế thì tại sao các người phải làm như thế cho nhục nhã bản thân, và làm nhục cả cho đất nước, lỗi đạo làm người, chất chồng tội ác lên vai các người và con cháu các người? Mà luật pháp nào cho phép các người được hoành hành như vậy? Tiền của, tài sản các người ăn đến bao đời cho hết? Xe hơi nhà lầu các người còn thiếu gì? Các người cũng biết lo sợ quả báo đấy chứ? Các người thật ra đâu có VÔ THẦN? Các người cũng có chưng bàn thờ Phật, có thắp hương cúng quảy nguyện cầu, đi hết đền nọ miếu kia để xin xỏ tiền bạc danh vọng, chức quyền đấy mà! Nhưng tham lam, bất công và gieo nhân ác như thế thì các người cầu xin với ai? Ai sẽ nhận lời cầu mà ban ơn cho các người? Thần Thánh thì không hề chấp nhận của hối lộ, vì các Ngài không cần nhà lầu xe hơi, không cần tiền tỷ để đi cá độ, đánh bạc hay cho vợ nhỏ vợ lớn như người trần mắt thịt chúng ta, chẳng lẽ các Ngài lại ban ơn thêm sức cho những kẻ sâu dân mọt nước “sống lâu, giàu bền” để mà hại dân hại nước sao? Chẳng lẽ các Ngài không thương dân, không biết đến những nỗi oan khuất của dân? Chẳng lẽ các Ngài lại muốn cho bao nhiêu người phải chết, phải khốn khổ để một thiểu số kẻ gian ác được sống sung sướng mãi? Thượng Đế hay Thần Phật là những bậc chí từ chí nhân, nên còn để cho các người thời gian mà ăn năn hối cải, tu nhân tích đức hay đền bù lầm lỗi, nhưng cũng có thời hạn, chứ không phải là vô hạn, nên các người cũng đừng nên nấn ná mà vơ vét thêm, kẻo vơ thêm không được mà rút ra cũng chẳng còn kịp. Cái thứ tôn giáo mách qué, thực dụng và trần tục ấy của các người chỉ làm ô nhơ bộ mặt của thần thánh, phá hoại nền văn minh, văn hóa của dân tộc, và làm dơ bẩn thêm cho xã hội mà thôi!

Nỗi đau của dân đã ngút ngàn, tiếng kêu của dân đã thấu trời xanh, tội ác của các người đã chất đầy núi, máu oan đã chảy thành sông! Lịch sử nước Việt đã có thời nào mà người nông dân phải mất ruộng vì chính quyền cưỡng chiếm chưa? Đã có thời nào mà mẹ già “anh hùng” phải chết vì dùi cui hay súng đạn do kẻ cướp đất đàn áp bạo tàn như hiện nay chưa? Các người có mở mắt mà nhìn những trẻ thơ vô tội, những cụ già neo đơn sống vật vờ trong ngõ tối, trong túp lều xơ xác, hay tá túc dưới chân cầu? Các người có mở tai để nghe tiếng than khóc của dân oan chưa, có nhìn thấy cảnh màn trời chiếu đất của dân khiếu kiện, có thấy được nỗi ức oan căm phẫn của toàn dân trước cơn bão giá trong nước và ngoại xâm bên ngoài tấn công, nhất là nhìn thấy trong đất nước điêu linh một bọn sâu mọt đục khoét, một bọn Việt gian cấu kết với giặc cõng rắn cắn gà nhà?

Mọi người còn chút lương tâm đã phải xốn mắt vì những lâu đài nguy nga tráng lệ của kẻ bạo quyền, có chưng bày cả những bảo vật di sản của quốc gia được lấy cắp, bên cạnh những túp lều mái dột, không vách che của người dân khốn cùng, những manh áo tả tơi bọc sơ những tấm thân gầy còm tiều tụy của cụ già, trẻ thơ! Nhớ rằng những thứ tài sản quý giá ấy trong nhà các người, nó chẳng những không làm tăng thêm giá trị của kẻ chủ nhà, mà nó còn là bằng chứng tố giác tội tham lậm bất chính của các người đã chiếm của công làm của riêng, đã hút máu của dân! Xin nhắc nhở cho các người rằng, cuộc sống xa hoa nhung gấm của các người đã được trả giá bằng cảnh sống lầm than đau khổ của bao người dân dưới thời CS, nhất là thời TƯ BẢN ĐỎ của các người! Các người lại tạo nên những TRANG SỬ ĐEN bên những trang sử vàng của dân Việt! Nên nhớ rằng của cải không mua được mạng sống, vinh hoa giàu có không mua được phẩm giá, danh dự con người! Không một kẻ nào chà đạp lên đạo đức, sống tán tận lương tâm mà kéo dài được thêm tuổi thọ, và tìm được hạnh phúc bởi đồng tiền bất lương bất chính đâu!

Thời gian sẽ qua đi, và tội ác sẽ bày ra, lịch sử và dân tộc sẽ lên án, xét xử công bằng những công, tội của mọi người. Ai mà chả biết nhiều kẻ trong các người đang xây nhiều chùa chiền am tự để kinh doanh tôn giáo, nhưng nhất là để làm nơi ẩn nấp cho các người khi lửa căm hờn của dân đã bùng lên. Nhưng thần thánh chỉ che chở người ngay, nhà thờ, am tự, chùa chiền chỉ là nơi dung thân của người chân tu, chứ không che chở bảo vệ được kẻ gian ác!

Lời nguyện cầu của toàn dân Việt xin dâng lên Thượng Đế chí công và nhân từ, là xin cho những kẻ bất nhân vô đạo được hồi tâm cảnh tỉnh, cho dân Việt Nam sớm thoát vòng điêu linh, cho quê hương tổ quốc VN được vẹn toàn, cho muôn người dân Việt khắp nơi biết thương yêu nhau, và chung tay xây dựng một NGÔI NHÀ VN ẤM EM, HẠNH PHÚC, CƯỜNG THỊNH VÀ TRƯỜNG TỒN.

Hỡi anh em đồng bào! Tất cả chúng ta hãy quyết tâm chung sức chung lòng SỬA LẠI TẤM BẢN ĐỒ VIỆT NAM MÀ THẾ HỆ CON CHÁU CHÚNG TA ĐÃ LÀM RÁCH NÁT, hầu tạ lỗi với Tổ Tiên đã đổ bao xương máu để xây dựng và giữ gìn.

http://danlambaovn.blogspot.com/2011/09/tu-mot-bai-hat-xua-nghi-ve-at-nuoc-hom.html




Mẹ Việt Nam ơi!




Người Quảng Nam - Thưa mẹ, con là người Quảng Nam. Thì cũng là người Việt Nam thôi, có gì đâu phải đi đạo nhạc? Xin lỗi nhạc sĩ Nguyễn Đức Thành (*), thiệt tình không phải là tui muốn đạo nhạc mà tui mừng vì mẹ tui sinh sống ở Quảng Nam, chớ mẹ tui mà sống ở miền Bắc hay ở Huế thì chắc nhiều lần chứ không phải một lần… xót xa cho số phận con người và cũng đâu có tui ngồi đây để mà đấu láo? Không lẽ ông ngồi ở …Mỹ? Không, nếu bà không bị giết ở miền Bắc vào những năm “cải cách ruộng đất” 1953-1956 thì cũng chết ở Huế vào Mậu Thân 1968!

Nghe chi mà kinh khủng rứa? Đúng, đó là nỗi kinh hòang bao trùm lên cả dân tộc, chứ không của riêng ai. Thế hệ của tui, ở tuổi thơ khi đến trường chỉ biết cái khăn quàng thắt cổ, chỉ biết ở Việt Nam chỉ có “ánh sáng của bác và đảng” dẫn đường, đưa dân tộc vào con đường hầm tối thui với tương lai mờ mịt. Không biết được tại sao cha anh ở miền Nam phải lưu đày trong ngục tù dưới cái tên “cải tạo”. Càng không biết được tại sao bà con ở miền Bắc khổ ải trầm luân với chiến dịch “cải cách ruộng đất” giết người. Lại ngẩn ngơ với “thảm sát Mậu Thân” ở Huế. Ừ, chính sách ngu dân mà. Nhưng may mắn khi lớn lên biết nhìn ra thế giới, và hiểu được tinh hoa văn hóa của miền Nam hay của Việt Nam còn sót lại sau các đợt truy quét “kế họach nhỏ” hay thu gom giấy vụn.

Tuổi trẻ Việt Nam cũng đã hiểu đúng sai, biết được đâu là văn minh, đâu là chủ trương man rợ. Man rợ đâu? Thì rập khuôn theo tà thuyết Mác- Lê Nin, theo Stalin và Mao giết dân oan trong chiến dịch “cải cách ruộng đất”. Rồi nhồi nhét giáo điều, đào tạo những tên khát máu, giết hại dân lành tại Huế vào tết Mậu Thân. Cải cách ruộng đất ở miền Bắc đã giết khoảng 500.000 người! Đồng đội, đồng chí, thân nhân, cha mẹ đều đem ra đấu tố rồi giết tuốt! Cả miền Bắc như "lên đồng tập thể" (Lời ông Vũ Thư Hiên). Còn Mậu Thân 1968 ở Huế, chỉ có 26 ngày nhưng đến 6500 người dân Huế bị giết! Qua “Huế - Thảm Sát Mậu Thân” của Liên Thành và “Giải khăn sô cho Huế” của Nhã Ca lại càng rưng nước mắt. Chỉ vì cuồng tín theo tà thuyết, xúi dục hận thù “địch- ta” mà đẩy con người đi đến tận cùng của cái ác. Ác với tất cả, ác ngay với cha mẹ ruột chính mình.

Người mẹ ôm xác con đã thối rữa, trương sình, không buông xuôi vì tin tưởng con mình vẫn còn sống! Tui chỉ ước ông Liên Thành, bà Nhã Ca hay những chứng nhân trong chiến dịch “cải cách ruộng đất” đều nói láo như …cộng sản! Để làm gì? Để những giết chóc đó không xảy ra, đó chỉ là giấc mơ huyễn hoặc. Để không có những bà mẹ gào thét thảm thương, lê bước chân thê lương vất vưởng trên khắp nẻo đường, ôm xác con, đi tìm xác chồng. Nhưng đó chỉ là điều ước, sự thật đã và đang phơi bày bộ mặt tàn bạo và man trá của cộng sản. Dân Việt Nam vẫn còn chịu đắng cay, các bà mẹ bây giờ vẫn lê những bước chân thê lương vất vưởng trên khắp nẻo đường, đi tìm lẽ phải cho con, đòi công lý cho chồng. Nhưng biết tìm ở đâu? Đòi ở đâu? Đất nước Việt Nam vẫn còn chìm trong điêu linh tê tái.

Nhưng sao ông chỉ nói về mẹ, thế còn cha? Ông không thấy người cộng sản chỉ tuyên dương những bà mẹ Việt Nam anh hùng? Và những người mẹ này đã dũng cảm …điên khùng bóp mũi con mình cho chết để che dấu cán bộ cộng sản nằm vùng, để rồi đám du côn này khi thành công lại bóp miệng bà mẹ già nua, cô đơn nghèo khó, đã cắc củm nuôi mình năm xưa, quăng ra đường để chiếm lấy miếng đất hương hỏa của họ mà làm sân gôn (golf) hay xây biệt thự. Thiệt không ông? Thì ghé lại vườn hoa Mai Xuân Thưởng, hay các văn phòng tiếp dân quốc hội ông sẽ nghe tiếng kêu oan vang trời dậy đất! Nhưng quốc hội này là bù nhìn mà, người ta vào đó chỉ để ...ngủ và dùng cái đầu để …gật? Thì dân oan không biết khiếu kiện nơi đâu thì phải tìm đại một nơi để… chửi! Hơn nữa người cộng sản đâu có cha, không tin thì cứ đi hỏi Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, những đứa con hoang mất dạy của thời buổi điếm đàng. Chúng đẩy dân tộc Việt Nam cùng cực đến nông nổi này. Thì người chết cũng đã chết rồi, thôi thì im lặng mặt dày coi như… huề trớt! Đâu có được, những tên đồ tể của những năm 50 thì đã mồ yên mả đẹp nơi Mai Dịch, Ba Đình, nhưng những tên đồ tể của Mâu Thân 1968 thì vẫn còn nhởn nhơ sống khỏe! Thì đến lúc phải cho những tên đồ tể còn sống như Lê Văn Hảo, Hòang Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Thị Đoan Trinh… phải cúi đầu trước tòa án công lý quốc tế tại Hague, Hòa Lan và cho những tên độc tài, bán nước theo Saddam Hussein và Muammar Qaddafi ráo trọi.

Không thể để đám âm binh quái thú, bán nước cầu vinh. Không thể để đất nước của chúng ta ngày ngày bị xẻo thịt. Dưới biển trên rừng, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của bọn lân bang xứ “lạ”. Một đất nước phải oằn oại khóc nhìn những người con yêu nước bị tống tù, giam ngục. Thưa mẹ chúng con đi! Chúng con phải xuống đường tranh đấu giành sự vẹn toàn lãnh thổ đất Mẹ Việt Nam.

Con, mẹ quằn quại đớn đau cho tụi con từ khi các con còn nằm trong trăm trứng. Đứa xuống biển, đứa lên rừng cùng lao tâm lao lực để xây dựng giang sơn. Mẹ tự hào cho các con khi các triều đại cường thịnh Bắc phương – Hán, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh- đều bị các con đánh bại. Mẹ khóc triền miên khi các con phải chịu vào cảnh một ngàn năm Bắc thuộc, ấm ức khi các con bị đô hộ một trăm năm của lũ Phú Lang Sa. Mẹ thảm thương khi những đứa mặt người dạ thú, xúi dục anh em, xúi dục đồng bào, chém giết lẫn nhau để rồi ngoại bang hưởng lợi. Nhưng có cảnh nào đau lòng hơn khi anh em lại chém giết nhau hai mươi mốt năm trong “nồi da xáo thịt” của cuộc nội chiến tương tàn. Tàn cuộc chiến, tưởng đâu đã có thanh bình trên đất Mẹ, ai ngờ đâu lũ côn đồ lại đem xẻo thịt Mẹ dâng cho ngọai bang. Mẹ xót xa khi thân Mẹ điêu tàn, lũ các con mỗi đứa một nơi phải lang thang nơi đất khách quê người, tha phương cầu thực. Đứa ở lại phải oằn mình trong tăm tối, đứa bị bóp cổ, đứa bị chặt tay cũng vì dám lên tiếng bảo vệ đất Mẹ. Mẹ căm hận khi lũ các con, đứa không đủ cơm ăn ngày ba bữa, thì đứa bán đứng Mẹ để sống xa hoa, trụy lạc. Mẹ nghẹn ngào khi trên mình Mẹ, lũ các con phải nhịn nhục nuốt căm hờn, thì lũ ngọai bang nhẫn tâm dày xéo. Mẹ khóc lặng khi các con gục mặt xuống đường ở Sài Gòn vào những ngày Chủ nhật, nhưng Mẹ mỉm cười khi những bước hiên ngang của các con dám dấn thân đương đầu với lũ bạo tàn ở Hà Nội. Các con sinh ra không phải để sống hèn, cha con từng dạy, “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” các con phải có trách nhiệm với nước nhà. Việt Nam này là của các con, chứ không phải là của riêng của những đứa du côn mất dạy. Mẹ vẫn tin rằng các con của Mẹ vẫn còn đây, “Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác” (Lời di chúc của vua Trần Nhân Tông). Cơ đồ quốc gia đâu dể bị thiêu rụi sáng chiều trong tay bọn bán nước.

Thưa Mẹ Việt Nam, lũ chúng con sinh ra không nhầm thế kỷ (**). Nòi giống rồng tiên chúng con vẫn ghi khắc trong lòng. Truyền thống hào hùng của dân tộc vẫn chảy ào ào trong huyết quản. Hưng thịnh tùy theo thời của đất nước nhưng nhân tài hào kiệt vẫn còn đây. Có những kẻ khốn nạn đã rước voi về dày mả tổ, nhưng cũng có những anh hùng tuẫn tiết với giang sơn. Lũ bán nước rồi cũng đền tội, giặc ngoại xâm rồi phải chạy dài, như ông cha đã làm từ bốn ngàn năm trước. Đớn đau của dân tộc rồi cũng sẽ phải qua, chúng con nguyện chung tay góp sức, lời Đức thánh Trần vẫn còn sang sảng bên tai, “dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm”. Thưa mẹ, chúng con là người Việt Nam!

1 comment:

  1. ( Truyện cười dân gian xhcn – Sưu tầm )

    ++ Lại chuyện hải quan

    Hai nhân viên hải quan sân bay TSN nói chuyện với nhau:
    - Này, chủ nhật này sinh nhật thằng X làm cùng tổ mình đấy, tao với mày tặng nó cái xe Honda @ nha
    - Thôi, nó có SH rồi

    - Hay tặng nó 1 chuyến du lịch sang Macao và 10 000 $ cho nó chơi bài
    - Không hay lắm, vì tuần nào nó cũng cá độ tiền triệu mà

    - À, hay thứ bảy này tao với mày nghỉ làm để cho nó trực một mình
    - Thôi đi mày, thế thì nhiều quá

    ++ Hậu Sinh Khả Úy

    Một anh kỷ sư cầu cống mới ra trường còn liêm khiết ráng làm việc theo đạo đức của một công dân, nhưng làm mấy cũng nghèo. Anh ta được nhà nước cho qua Trung Quốc để học hỏi thêm kinh nghiệm của các kỷ sư cầu cống Trung Quốc.

    Anh kỷ sư TQ muốn khoe nhà mới của mình nên đem kỷ sư VN về nhà chơi. Thấy nhà của anh kỷ sư TQ sao mà đẹp va lớn qúa, anh kỷ sư VN hỏi:
    - Lương đ/c được bao nhiêu mà có thể xây được một căn nhà như thế nầy?
    Anh KS TQ dẫn anh KS VN ra ngoài và chỉ ra xa hỏi:
    - Anh có thấy cây cầu đằng kia không?
    - Thấy.
    - 50 %.
    À ra thế.

    Vài năm sau anh KS TQ có việc sang VN và được anh KS VN mời về nhà để trả ơn. Vào nhà rồi mà anh KS TQ không tin vào mắt mình bởi vì nhà của anh cũng không thể so sánh với cái nhà bếp của anh KS VN. Cầm lòng không đậu, anh ta hỏi anh KSVN:
    - Lương đ/c thế nào mà xây được căn nhà thế nầy?
    Anh KS VN dẫn anh KS TQ ra ngoài và chỉ ra phía trước và hỏi:
    - Anh có thấy gì cây cầu đằng kia không ?
    Anh KS TQ nhìn hoài chẳng thấy gì nên nói:
    - Tôi không thấy gì cả.
    - 100 %.

    Đúng là hậu sinh khả úy.

    ++ Miễn trung gian

    Ở khu vực Nhà thờ Huyện Sĩ, thành phố Hồ Chí Minh, có một tượng Đức Mẹ Maria nổi tiếng linh thiêng. Công an khu vực đặc biệt quan tâm đến một người ăn mày kiên trì khấn nguyện. Một lần họ nghe lén được lời cầu nguyện: “Lạy Đức Mẹ, con nghèo khổ quá, chỉ xin Đức Mẹ đoái thương cho con trúng số một trăm ngàn đồng”. Hai công an khu vực bảo nhau: “Có một trăm nghìn bạc mà cũng cầu với nguyện. Mình dậy cho anh này bài học về lòng nhân đạo cộng sản nhé”, rồi một người lục túi thấy còn 50 ngàn đồng, người thứ hai hùn thêm được 30 nghìn nữa. Hai người bỏ tiền vào phong bì, ngoài đề chữ “Đảng Cộng sản Việt Nam tặng”, đem để dưới chân tượng.

    Hôm sau, người ăn mày khấn nguyện: “Lạy Mẹ nhân ái đã đáp ứng lời khẩn nguyện của con, nhưng lần sau xin Mẹ đừng qua trung gian Đảng Cộng sản vì cái gì họ cũng ăn bớt, lần vừa rồi họ bớt mất của con 20%.”

    ++ Ông Quốc xúi dại

    Ông Bùi Minh Quốc đề nghị với Đại Hội Đảng :

    “Ðại hội cần dành một buổi sáng để tổ chức lễ tuyên thệ cho toàn thể đại biểu tại Ðền Hùng. Tất cả các đại biểu long trọng thề với tổ tiên và toàn thể quốc dân: nguyện dốc trọn tâm thành tận tụy vì dân vì nước, cần kiệm liêm chính chí công vô tư, lời nói đi đôi với việc làm, công khai minh bạch, ai làm trái với lời thề sẽ bị trừng phạt chẳng những đời này mà cả đời con đời cháu…”

    Đừng xúi dại ông Quốc ơi, Trung ương Đảng chẳng dại gì nghe lời ông xúi đâu.

    ReplyDelete