Friday, September 16, 2011

Sự đê hèn của công an Việt Nam














Tôi Trần Thị Nga, hiện đang tạm trú tại tổ 8, phường Hai Bà Trưng, thành phố Phủ Lý, tỉnh Hà Nam. Tôi xin được chia sẻ câu chuyên, tôi bị công an Việt Nam (CAVN) Tỉnh Hà Nam lừa, bắt đưa về đồn, tra tấn tinh thần và đe doạ, ảnh hưởng đến sức khoẻ của 1 người phụ nữ tật nguyền, đang có thai 7 tháng. Mục đích của bài viết này là để nói lên tính bất lương và vô lương tâm của CAVN trong xã hội Việt Nam ngày hôm nay.


Năm 2003 tôi đi làm ở Đài Loan theo diện xuất khẩu lao động và bị tại nạn giao thông gẫy toàn bộ xương chậu và hai chân. Trong thời gian gặp nạn tôi đã được Văn Phòng Giúp Đỡ Công Nhân Cô Dâu Việt Nam do Linh Mục Nguyễn Văn Hùng làm giám đốc giúp đỡ. Trong thời gian được văn phòng của Cha Hùng giúp đỡ tôi thấy có rất nhiều người Việt Nam sang Đài Loan lao động cùng gặp hoạn nạn như tôi. Mỗi người gặp những tai nạn khác nhau. Cha Hùng cùng toàn thể nhân viên Văn Phòng đã hết sức nhiệt tình giúp đỡ chúng tôi qua kiếp nạn. Từ tâm tình cảm phục tôi bắt đầu học ở cha và nhân viên cách sống, cách làm việc. Đồng thời tôi tìm hiểu luật pháp Đài Loan để mình có thể giúp được chính mình và giúp được những người khác trong cơn hoạn nạn. Đây là 1 trong những cách mà tôi dùng để trả ơn tất cả những ân nhân đã giúp đỡ khi tôi gặp nạn (trong đó có cả người Đài và người Việt).

Vào tháng 7 năm 2008 tôi về lại Việt Nam. Tôi làm ăn buôn bán kiếm sống như bao người khác. Trong thời gian này tôi luôn ước ao tìm cơ hội để trả ơn những người đã từng giúp tôi bằng cách giúp đỡ cho gia đình của những anh chị em lao động Việt Nam tại Đài Loan khi họ gặp nạn như bị chết vì tai nạn lao động, bị tai nạn trong khi làm việc hay ốm đau cần người thân sang Đài Loan chăm sóc. Tôi tư vấn cho họ làm các thủ tục cần thiết để có thể xin visa nhanh chóng để có thể sang Đài Loan sớm. Vì hầu hết người thân của họ khi muốn sang được Đài Loan đều không biết phải làm những thủ tục giấy tờ gì. Trong khi đó các công ty môi giới thay vì giúp cho gia đình lao động, họ lại đòi tiền lệ phí quá cao. Đã có những trường hợp môi giới yêu cầu gia đình của các nạn nhân uỷ quyền cho Môi Giới lo liệu với điều kiện là không được đòi hỏi hay tìm hiểu bất kể điều gì liên quan đến cái chết hoặc sự tai nạn lao động của người thân bên Đài Loan. Gia đình của lao động thường thì không tin vào Môi Giới. Họ gọi điện thoại nhờ tôi hướng dẫn cách làm thủ tục giấy tờ để họ sang được Đài Loan lo cho người thân. Tôi giúp đỡ tất cả mọi người hoàn toàn miễn phí. Chưa bao giờ nhận của bất kỳ ai 1 cắc, xu. Mọi chi phí điện thoại, tiền di chuyển xăng, xe do tôi tự chi trả.

Ngoài ra tôi còn giúp đỡ 1 số anh chị em bị công ty môi giới lừa đưa về nước sau mấy tháng làm việc tại Đài Loan. Những anh chị em này đã không được môi giới Việt Nam bồi hoàn lại số tiền mà họ đã trả cho môi giới Việt Nam trước khi rời Việt Nam sang Đài Loan lao động. Số tiền đó có lúc lên đến 6,500 - 7,500 Mỹ kim. Theo quy định của pháp luật Việt Nam khi người lao động phải về nước trước hợp đồng, công ty môi giới phải chia số tiền phí dịch vụ đã thu của người lao động ra làm 24 tháng. Trừ cho chi phí đã chi và số tháng đã làm. Số tiền còn lại phải trả lại cho người lao động. Tuy nhiên, với chế độ tham nhũng, không minh bạch, công ty môi giới thường thì chỉ viết số tiền rất ít trên biên nhận. Thí dụ công ty môi giới Viêt Nam chỉ viết biên nhận $2,300 Mỹ Kim cho người công nhân. Trong khi đó người công nhân này phải trả là $7,500 Mỹ Kim. Nói 1 cách khác, người lao động không ai được môi giới viết đúng số tiền đã trả trong biên nhận. Hầu hết biên lai chỉ được viết 1 cách dối trá, không bao giờ viết đúng với số tiền mà công nhân đã trả. Những người công nhân này sau khi bị trả về nước, gọi điện nhờ. Tôi đã giúp đã cùng với anh chị em đòi lại được số tiền mà CT Môi Giới muốn ăn không của họ.

Chính vì những việc làm giúp người gặp nạn như thế mà công an Việt Nam quy tôi vào tội Khủng Bố, Phá Hoại An Ninh Quốc Gia.

Vào ngày 7 tháng 1 năm 2010, lúc 8g30 sáng tôi đã bị tên phó Công An (CA) phường Hai Bà Trưng, tên Quyết (bí danh Quyết Sùi) và tên CA khu vực tên Tuấn Anh đến nhà lừa tôi đến CA phường. Hai tên này bảo đến CA phường 15 phút để làm lại thủ tục tạm trú. Khi đến đó, tôi gặp 2 tên CAVN thuộc Phòng Bảo Vệ Chính Trị Công An (PBVCT/CAVN) tỉnh Hà Nam đưa giấy triệu tập và bắt tôi đến PBVCT CA tỉnh để tra tấn tinh thần trong khi tôi bị thương và đang bụng mang dạ chửa tháng thứ 7. Những kẻ tra tấn tinh thần tôi hôm đó gồm có tên Tuân, Phòng Bảo Vệ Chính Trị, tên Đinh Văn Bích phó trưởng Phòng Bảo Vệ Chính Trị, tên Hải trưởng phòng BVCT/ CA tỉnh Hà Nam, tên Truy CA Bộ và 4 tên khác tôi không biết tên và chức vụ. Chúng thay nhau tra tấn tinh thần tôi; khi thì chúng quát tháo, mắng mỏ, doạ dẫm, uy hiếp làm hại con cái tôi, nhân thân gia đình tôi. Lúc thì ngọt ngào, dụ dỗ tôi nhận tội. Tinh thần tôi căng thẳng, mệt mõi. Đứa con trong bụng của tôi quơ tay, chân chuyển động, làm tôi khó chịu, đau bụng, mất sức. Thêm vào đó, tôi lo âu không có ai chăm nom cửa hàng. Vì quá tin vào CA, chỉ đến phường làm việc 15’, nên tôi đã không nhờ ai.

Quyền được từ chối bị hỏi, bị áp bức tinh thần, bị hù doạ, v.v.. của tôi không được tôn trọng. Nhân quyền của tôi bị tước đoạt, bị chà đạp bởi những người CAVN mất tính người, mất khả năng tôn trọng người khác và vô cảm với 1 người phụ nữ bị thương tật và bụng mang, dạ chửa như tôi.

Theo nhận định của tôi, bọn CAVN làm như vậy để tôi hoảng sợ, bấn loạn tinh thần và không dám tiếp tục giúp đỡ những nạn nhân lao động, nạn nhân bị bóc lột. Khi mà CAVN đại diện nhà nước tra tấn tôi như thế, cách gián tiếp, họ muốn người lao động tiếp tục bị công ty môi giới bóc lột. Đồng thời các cán bộ được tham nhũng những khoản tiền môi giới khổng lồ, bóc lột từ mồ hôi, nước mắt của người lao động Việt Nam tại Đài Loan.

Tin tưởng vào việc làm tốt của mình, tôi đã thẳng thắn nói với CA là tôi chỉ giúp người gặp hoạn nạn mà thôi. Vì thế tôi tự biết mình không phạm tội gì. Còn việc vu oan cho tôi là tôi phạm tội khủng bố và phá hoại an ninh quốc gia thì phải trưng bằng chứng, hãy bắt tôi và đưa tôi ra toà. Bây giờ tôi phải về nhà nghỉ ngơi và lo việc làm ăn, sinh sống. Bọn CAVN không nghe mà quát tháo, chặn khóa cửa và bắt tôi nhốt trong phòng. Chúng bắt buộc tôi phải tiếp tục làm việc với chúng đến 12h trưa mới được nghỉ và 1h chiều lại tiếp tục.

Vì cơ thể mệt mỏi, tinh thần căng thẳng cộng với việc lo lắng khi cửa hàng là toàn bộ gia sản của tôi không có người trông nom, nếu bị mất chộm thì tôi hết đường sinh sống. Nhớ lời Cha Hùng đã dậy “ khi gặp khó khăn, tinh thần mệt mỏi căng thẳng con hãy ngồi cầu nguyện Chúa luôn ở bên con”. Làm theo lời Cha Hùng đã dạy, tôi không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của CAVN nữa mà ngồi nhắm mắt cầu xin Chúa ban phước lành và sự bình an cho mẹ con tôi. Trong khi những tên CAVN điên cuồng quát tháo. Quả nhiên tôi được Chúa soi sáng, chỉ dẫn tôi gọi điện nhờ người hàng xóm qua khoá cửa giúp. Thế là tôi đã yên tâm được một việc. Sau đó, tôi nhận được điện thoại của hai gia đình có người thân bị tai nạn chết ở Đài Loan nhờ giúp đỡ để họ làm thủ tục sang Đài Loan lo việc hậu sự cho người gặp nạn. Do nghe điện thoại để hướng dẫn họ nên CA bắt tôi tắt điện thoại, nhưng tôi không nghe CAVN vì tôi tôn trọng và muốn giúp đỡ những người đang gặp khó khăn. Chỉ có những người từng gặp nạn như tôi mới hiểu tâm trạng của người cần sự giúp đỡ đến thế nào. Đến lúc đó Chúa cho tôi sự khôn ngoan và lòng dũng cảm để trả lời CAVN. Tôi nói “đây là điện thoại của tôi, hiện tôi đang giúp người gặp hoạn nạn, không ai có quyền ngăn cấm tôi làm việc thiện”.

Tôi đã từ chối ăn cơm tù vì tôi không phải là tù nhân. Chúng đứng canh cửa khi tôi đi vệ sinh. Chúng không cho phép tôi đứng lên khi trong người khó chịu. Vào 1g30 chiều có thêm một tên lạ mặt vào tiếp tục tra tấn tôi. Nó dùng lời lẽ ngọt ngào dụ dỗ khuyên tôi nhận tội là thành viên của tổ chức khủng bố do cha Nguyễn Văn Hùng cầm đầu; nếu tôi nhận tội thì sẽ được hưởng khoan hồng. Tôi bảo trong thời gian tôi được VP của Cha giúp đỡ tôi chỉ thấy Cha giúp đỡ những người hoạn nạn như tôi, Cha cho chúng tôi ăn, cho chỗ ngủ, những khi ốm đau bệnh tật thì chúng tôi được đi bệnh viện chữa bệnh. Tôi không thấy Cha đánh đập ai cả như thế mà gọi là khủng bố sao? Nếu làm việc tốt như thế là phạm tội khủng bố thì tôi tình nguyện tham gia để giúp được nhiều người gặp nạn hơn.

Cứ thế chúng quay đi quay lại hết quát tháo lại đến dụ dỗ, ép tôi ký vào biên bản nhận tội. Tôi không đồng ý. Chúng đưa ra mấy tờ giấy in hay photo gì đó (tôi không rõ) với nội dung sơ yếu lý lịch của tôi, và mấy tờ giấy khác nữa và nói đó là bằng chứng phạm tội của tôi. Họ yêu cầu tôi xác nhận xem đó có phải chữ viết của tôi không? Tôi yêu cầu đưa tôi xem bản gốc thì tôi mới biết được, chỉ đưa tờ giấy in hay là photo thế này tôi không thể xác định được (vì in hoặc photo rất có thể họ giả chữ viết hoặc thay đổi nội dung trong phần đánh máy). Bảy, tám thằng CA thay nhau tra tấn tinh thần, thẩm cung tôi đến 5 giờ chiều, cơ thể tôi mệt mỏi đầu óc căng thẳng tôi không còn đủ sức để chịu đựng nữa nhưng vẫn phải ngồi trên ghế hai mắt không còn sức để mở nhưng vẫn phải nghe chúng tra tấn.

Khi mục đích của chúng không đạt được chúng chuyển sang quay phim chụp ảnh, gọi CA phường CA khu vực và tổ trưởng dân phố nơi tôi đang tạm trú đến làm chứng việc chúng nó công bố tôi là thành viên của tổ chức khủng bố, phá hoại an ninh quốc gia.

Sau đó chúng yêu cầu tôi ký vào biên bản hỏi cung. Biên bản chúng để trống một đoạn trên; chỉ viết đoạn giữa. Tôi yêu cầu phải viết đầy đủ không được để trống, (vì chúng nó sẽ viết những cái gì khác vào để quy tội tôi thì sao?), phải ký ghi rõ họ tên, chức danh của từng tên CAVN, những tên có mặt trong buổi tra tấn tôi, sau đó phải photocopy cho tôi một bản, xong tôi đọc và nếu đồng ý, tôi mới ký. Ngoài ra tôi yêu cầu CAVN phải đưa cho tôi tờ giấy triệu tập để làm bằng chứng là chúng nó đã bắt giam và tra tấn tôi từ 9h sáng đến 5h chiều. CAVN sợ không giám đưa và cứ quanh co nói là luật pháp quy định không cho tôi được lưu trữ những thứ giấy tờ đó. Còn tôi để bảo vệ bản thân không bị bọn CA lừa đưa vào vòng lao lý lên tôi đã nhất quyết không ký vào những thứ giấy tờ mập mờ đó.

Trước khi ra về chúng nó bảo sẽ tiếp tục triệu tập và tra tôi cho đến khi nào tôi phải nhận tội thì mới thôi.

Một người phụ nữ chân yếu tay mềm, thương tật đầy người lại đang trong lúc bụng mang dạ chửa như tôi đã bị một lũ CA tự xưng là đại diện của Đảng của Nhà Nước dùng thủ đoạn lừa bắt giam tôi trái quy định của pháp luật tra tấn tin thần. Kể từ khi bị tra tấn tới nay tinh thần tôi luôn căng thẳng, mệt mỏi và sợ hãi. Đêm đến giấc ngủ chập chờn vì lo sợ. Cơ thể mệt mỏi. Bụng tôi thường xuyên bị đau. Tôi rất sợ sự tra tấn của CA làm ảnh hưởng đến đứa con sắp chào đời của tôi.

Hà Nam lại một đêm mất ngủ 0h ngày 10/01/2010

Họ là ai ?

Ong Vàng  - Qua câu chuyện chị kể, tôi biết được chị tận Nam Hà, là người từng tham gia biểu tình nhiều lần tại Hà Nội trong những ngày tháng 6-7-8/ 2011. Từng bị bắt một lần ngày 10/7/2011 – không biết chị có phải trường hợp sau khi lấy lời khai xong CA cho người chở chị ra Quốc Lộ 1, đến quãng vắng “quẳng” chị xuống cho đi về nhà tự túc hay không? Còn chồng chị thì cũng 1 lần bị lực lượng làm nhiệm vụ đạp xuống Hồ Hoàn Kiếm.

Thực lòng những người tham gia biểu tình quá đông và điều kiện cũng không cho phép tôi có thể gặp gỡ hay tìm hiểu hoàn cảnh của từng người. Tình cờ tôi biết chị trong một lần đi viếng tang cụ thân sinh bác Khang (một cựu chiến binh từng tham gia đánh giặc phương bắc, hiện đang chờ ngày đưa ra tòa bởi sự vu cáo của CA Từ Liêm vì tội chống người thi hành công vụ trong 1 lần đi tiếp tế những người biểu tình bị bắt hôm 21/8). Cũng không nói chuyện gì nhiều nhưng những điều tôi nghe được khi mọi người hỏi thăm về gia cảnh chị thì nghe chị nói hiện tại đứa nhỏ chị đang bế trên tay đang bị chính quyền sở tại nơi chị sinh sống gây khó dễ bằng cách không làm giấy khai sinh cho đứa trẻ. Chao ôi, sao một chính quyền “Của dân, do dân và vì dân” lại có thể hành xử tồi tệ với 1 đứa trẻ như vậy. Đứa trẻ này có tội gì, nếu người lớn có tội gì đó chẳng hạn như “yêu nước” không theo định hướng của Đảng & Nhà nước thì cứ việc xử lý họ. Tại sao lại xử sự kiểu lưu manh với 1 đứa bé?
Ai biết người phụ nữ tóc ngắn, mặc áo đen này không?

Lần gặp gỡ ở đám tang tôi biết hơn về chị. Nếu không có tình thương đồng loại, nghĩa đồng bào, sự hy sinh, lòng nhân ái, mong muốn sẻ chia và đùm bọc lẫn nhau thì ở vào hoàn cảnh chị có thể không có mặt cũng được (và chắc chắn đó là lựa chọn của nhiều người). Nhưng nhìn hình ảnh chị ôm đứa bé để chờ đến lượt mình được vào viếng khiến tôi có ấn tượng về một con người bằng xương bằng thịt, người thật việc thật, luôn thầm lặng, không ồn ào nhưng luôn vì những người khác, vì những “đồng đội” của họ trong các cuộc tuần hành. Hơn hết là không phải đến bờ hồ để chụp những tấm ảnh để đánh bóng mình. Và khi lục tìm lại trong kho ảnh của tôi quả thực bây giờ mới để ý đến chị bởi chị không nổi bật, không ồn ào như những người khác, nhưng tôi có khá nhiều hình ảnh có mặt chị.

Gặp chị trong một lần rất tình cờ qua lần đi viếng tang cụ thân sinh bác Khang (Hình chụp ngày 12/9/2011)

Cũng như bác Khang, một doanh nhân, một cựu chiến binh chống giặc Tàu, hiện đang bị chính quyền (CA Từ Liêm) vu cáo bác tấn công người thi hành công vụ trong khi bác chỉ tay lên phù hiệu của viên CA huyện nhưng do anh ta gạt tay bác quá mạnh nên rớt phù hiệu xuống. Rất may là hiện nay đã có những người sẵn sàng ra tòa làm chứng cho bác trong đó có cả các cán bộ lão thành đã nghỉ hưu (Chứ không chỉ có các nhân chứng do CA Từ Liêm cung cấp).

Trước đó cũng vì nghe tin bác đang chờ ngày ra tòa vì tội chống người thi hành công vụ đối với CA Từ Liêm, mọi người cùng vô cùng bất nhẫn với kiểu vu cáo trắng trợn này cho nên cùng cố gắng đến với bác khi gia quyến có chuyện buồn.

Một nhóm biểu tình chống Trung Quốc vào viếng thân phụ bác Khang ngày 12/9/2011.

Đã có bài viết “Sau biểu tình là gì?” Có rất nhiều đáp án nhưng câu trả lời của tôi, đó là: Mọi người hãy đoàn kết, giữ liên lạc để thường xuyên thăm hỏi nhau, cùng lên tiếng hay cập nhật thông tin cho những còn người đang vào tầm ngắm hay vướng mắc pháp lý do phía công an cố tình quy chụp.như bác Khang, như Tiến Nam, hay như những con người thầm lặng khác đang bị phía chính quyền sách nhiễu như Nguyễn Văn Phương, Trịnh Hữu Long, hay như gia đình chị phụ nữ trên...

Ai biết thêm thông tin gì về gia đình chị này hãy liên lạc với DLB theo địa chỉ lienlacdanlambao@gmail.com để mọi người cùng lên tiếng bảo vệ họ và nhất là đứa bé.
http://danlambaovn.blogspot.com/2011/09/ho-la-ai.html



Blogger Huỳnh Công Thuận kể chuyện bị tấn công




DCVOnline - Hôm 08/09 vừa qua, một vụ tấn công gây thương tích cho anh Huỳnh Công Thuận, một blogger “lề trái” được nhiều người biết đến, đã xảy ra tại bến Chương Dương, Sài Gòn.

Sớm trở thành “dân oan” tại tỉnh Vĩnh Long từ những năm 1979, anh Huỳnh Công Thuận đã bền bỉ đi tìm công lý trong suốt hơn 30 năm cho đến hôm nay.

Năm 2005 anh Thuận đã tìm đến với môi trường blog để truyền tải thông tin một cách hữu hiệu hơn. Trong môi trường này, anh đã quen biết và bắt tay với nhiều anh chị em “lề trái” cùng nhau tham gia những hoạt động yêu nước tại Sài Gòn.

Từ đó, Huỳnh Công Thuận thường xuyên bị xách nhiễu trong công ăn việc làm, nhất là vào những ngày mà nhà cầm quyền xem là có “các sự kiện quan trọng”.

Anh Huỳnh Công Thuận, sinh năm 1952, hiện đang sinh sống tại Sài Gòn.


Vết thương của anh Huỳnh Công Thuận sau khi bị hành hung

DCVOnline: Xin chào anh, tình hình sức khỏe hiện nay của anh ra sao?

Huỳnh Công Thuận: Cảm ơn bạn, sức khỏe không bình thường nhưng cũng tạm được.

DCVOnline: Cụ thể là thế nào, anh vẫn phải dùng thuốc và tiếp tục dưới sự theo dõi của bác sĩ chứ?

Huỳnh Công Thuận: Sau khi bị đánh, tôi mất nhiều máu phải vào cấp cứu tại bệnh viện 5 ngày, truyền dịch 5 chai cộng với thuốc uống và thuốc chích ngày 2 lần, ngày thứ 6 tôi xin xuất viện về, được bác sĩ cho toa mua 5 ngày thuốc về uống, mỗi ngày ra trạm y tế phường thay băng và giấy ra viện hẹn 5 ngày sau trở lại tái khám.

Hôm nay thứ bảy tôi vừa uống hết 5 ngày thuốc, mai là Chủ nhật, tôi có hẹn tái khám nhưng nhưng không biết có bác sĩ khám không nữa.

DCVOnline: Anh bị hành hung vào lúc nào và sự việc diễn tiến ra sao?

Huỳnh Công Thuận: Vào khoảng 9g30 sáng hôm 08/09/2011, trong khi tôi ngồi chờ rút tiền tại một quán café ngay trước ngân hàng Vietcombank Tp.HCM (bến Chương Dương, Quận 1) thì có người đến gây sự, vợ chồng chủ quán can ngăn (gọi tên anh ta là Tâm). Lúc đó chỉ có một mình tôi là khách, sau khi anh ta bỏ đi bà chủ quán nói với tôi anh ta là “Tâm công an”.

Tưởng mọi việc không có gì nhưng xui là vì chờ rút tiền lâu, khoảng 30 phút sau anh ta dẫn theo 2 tên côn đồ đến, trong khi anh ta chỉ vào mặt tôi nói chưa hết câu thì một tên dùng chai đập đầu tôi máu tuôn xối xả từ đầu xuống mặt, ướt cả áo quần, bàn ghế.

Cả bọn bỏ đi trong khi bà chủ quán vừa lấy nước rửa bàn ghế dính đầy máu miệng thì la lên “tôi không thấy gì hết nghe”. Có người gọi taxi chở đi cấp cứu nhưng thấy tôi đầy máu, họ sợ dơ xe không chịu chở, cũng không xe ôm nào chịu chở. May mắn có một người tốt bụng chạy loại xe xịn (SH hay BCX gì không nhớ rõ) ghé sát vào bảo tôi lên xe chạy một mạch đến cửa trung tâm cấp cứu và bảo vệ tại đấy dìu tôi vào. Tôi chỉ kịp nói cám ơn là người đó bỏ đi ngay với chiếc xe dính đầy máu. Lúc bảo vệ dìu vào đến nơi thì mặt tay chân tôi đầy máu …

Sau khi may mấy chục mũi từ đầu, trán đến tay và chụp hình cắt lớp bác sĩ nói rất may mắn đến cấp cứu kịp lúc nhưng mất máu quá nhiều.

DCVOnline: Sau đấy anh có yêu cầu bệnh viện cấp giấy chứng thương không?

Huỳnh Công Thuận: Ngay sau khi may vá xong bác sĩ cho biết trường hợp này cần phải đưa ra pháp luật nên lập hồ sơ bệnh án rất kỹ, nhưng theo đúng thủ tục phải có giấy giới thiệu của công an thì bệnh viện mới cấp giấy chứng thương. Tôi gọi tổng đài hỏi khu vực ngân hàng Vietcombank thuộc phường nào thì được cho biết thuộc phường Nguyễn Thái Bình, quận 1.

Tôi liền xin số điện thoại gọi đến công an phường Nguyễn Thái Bình thì được trả lời là phải đích thân đến trình báo chứ không nhận qua điện thoại.

Sáng hôm sau khi bác sĩ khám tôi xin phép đến công an thì bác sĩ bảo phải theo dõi và tình trạng sức khỏe không bảo đảm nên dứt khoát không cho rời bệnh viện. Lúc 7g50 tôi gọi đến công an phường Nguyễn Thái Bình một lần nữa. Sau đó vào khoảng 9g có người đến nhưng chỉ hỏi và hứa miệng là sẽ giải quyết đến nơi đến chốn và điều tra “Tâm công an” là ai.

Ngày 13/09 tôi ra viện, sau đấy tôi đến trụ sở công an và được cấp giấy giới thiệu đến bệnh viện xin giấy chứng thương. Bệnh viện hẹn thứ ba, sau khi lấy giấy chứng thương tôi phải nộp cho công an.

DCVOnline: Người mà sau này anh biết có tên là “Tâm công an” đấy đến nói với anh những gì và anh đã phản ứng ra sao?

Huỳnh Công Thuận: Thật ra việc lời qua tiếng lại này một việc hoàn toàn không liên quan đến tôi, nói chính xác tôi là người thứ 4, còn người được bà chủ quán cafe gọi là “Tâm công an” đó là người thứ 3, nghĩa là một việc xảy ra giữa 2 người khác là tài xế 2 xe ôtô. Ông Tâm này nhảy vào cự cãi đe dọa một bên, nhưng vì tôi ngồi đó từ đầu tôi thấy mọi việc nên can gián giãi bày cho ông Tâm đó biết người mà ông cự cãi đó họ đúng chứ không phải sai.

DCVOnline: Từ sự việc như anh vừa kể dẫn đến chuyện anh trở thành đối tượng bị hành hung, anh thấy việc này có gì “kỳ lạ” không?

Huỳnh Công Thuận: Mới đầu tôi không thấy lạ nhưng sau đó lại xảy ra nhiều hiện tượng lạ. Cụ thể là mới đầu tôi nghĩ đây là một việc thường xảy ra nhưng khi tôi gọi báo đến công an ngày đầu rồi ngày sau lần thứ 2, đến khi có người (công an) đến hỏi vào 9g sáng thứ sáu 9/9/2011 rồi bỏ đi biệt từ thứ bảy, chủ nhật cho đến sáng thứ hai tôi phải làm đơn tố cáo đề nghị khởi tố (theo đúng pháp luật) gởi đi 3 nơi công an phường NguyễnThái Bình, công an quận 1 và viện kiểm sát nhân dân quận 1.

DCVOnline: Anh đã có đủ thông tin về nhân thân của người tên là “Tâm công an” để tố cáo chưa?

Huỳnh Công Thuận: Tôi là người lạ nên không biết gì về người này, cái tên “Tâm công an” là do bà chủ quán nói với tôi.

Thực ra, sau khi ra viện qua 2 lần làm việc với công an phường NguyễnThái Bình tôi vô tình có được một ít thông tin nhưng chưa công bố được. Hãy xem đây là cuộc đánh cờ, mỗi bên đi một nước, bên này đi xong đến bên kia.

DCVOnline: Theo phán đoán của anh thì lý do dẫn đến việc hành hung gây thương tích cho anh là gì?

Huỳnh Công Thuận: Câu này đã có nhiều người hỏi và như tôi đã nói ngay từ đầu mình không thể phán đoán rồi kết luận một cách chủ quan hàm hồ. Việc kết luận do công an điều tra đưa ra, nhưng theo tôi có thể là một trong những lý do sau:

1. Cái người có tên là “Tâm công an” đó vì tự ái khi tôi chỉ ra cái sai của anh ta nên ra oai dạy tôi. (tôi mong là lý do này)
2. Cũng có thể nằm trong âm mưu cướp vì khu bến chương dương đó toàn là ngân hàng.
3. Và cũng có thể là do một thế lực nào đó đứng phía sau giựt dây.

Tôi cũng có nói rõ với công an những nhận xét này.

DCVOnline: Hai khả năng đầu thì mang tính chất rõ ràng, tuy nhiên lý do cuối cùng dường như có nhiều chuyện khuất tất ở phía sau?

Huỳnh Công Thuận: Vì bản thân tôi nhiều năm qua phải chịu đựng nhiều việc khuất tất, có khuất tất thêm nữa cũng bình thường và cũng vì vậy nên tôi chưa công bố những điều mình biết hết được. Dục tốc bất đạt, như tôi đã nói, mỗi bên đi một nước cờ, giờ chưa đến phiên tôi nếu tôi đưa ra lời nói hay hành động gì làm lộ nước cờ sớm sẽ có hại hơn nhiều.

DCVOnline: Từ hôm bị hành hung đến nay đã có những nhân vật “đặc biệt” nào quan tâm đến anh chưa?

Huỳnh Công Thuận: Tôi chưa thấy và tôi đang chờ xem những nhân vật “đặc biệt” có xuất hiện không và họ sẽ làm gì, cũng nhờ tôi giữ bình tĩnh không hấp tấp nóng vội nên biết được một số thông tin.

Có thể họ quan tâm theo dõi nhưng tôi chưa phát hiện được, chỉ nghi ngờ thôi nên không thể khẳng định.

Tạ Phong Tần, Điếu Cày, Huỳnh Công Thuận. Ảnh chụp năm 2007
DCVOnline: Vụ tấn công gây thương tích lần này có làm cho anh phải nghĩ lại về việc đấu tranh mà anh đã chọn không? (Không biết chữ “đấu tranh” được sử dụng ở đây có vấn đề gì không nhỉ?)

Huỳnh Công Thuận: Dùng chữ “đấu tranh” đối với tôi là chính xác, riêng việc tôi được quan tâm theo dõi là việc bình thường, không bị theo dõi mới lạ.

Nói về việc “nghĩ lại” đối với tôi hình như không có, vì slogan của tôi là “Quyết tâm phải đi đến tận cùng sự thật”, cũng như avatar của tôi ghi rõ “Huỳnh Công Thuận thề không khuất phục”. Tôi quan niệm rằng “con người sống không có lý tường thì lấy gì phân biệt với cây cỏ.”

DCVOnline: Nhưng đã bị tấn công một lần như thế rồi, anh có nghĩ rằng anh sẽ có những kinh nghiệm thiết thực để tự bảo vệ mình tốt hơn trong tương lai không?

Huỳnh Công Thuận: Theo tôi, nếu nói tự bảo vệ mình thì một người dân như tôi chỉ biết tin vào lẽ phải, tin vào công lý, tôi luôn nghĩ rằng rồi ra cái lẽ phải phải thắng cái áp bức bất công. Còn như cá nhân không thắng được thì cũng là một bước hay một viên gạch cho người khác tiếp bước. Chứ kiểu tham lam quá: vừa muốn những điều tốt đẹp hơn, tự do hơn, dân chủ hơn lại vừa muốn yên lành, an toàn theo kiểu nằm ngửa há mồm chờ sung rụng thì không thể. Freedom is not free!

DCVOnline: Nghe rất thú vị, vậy anh bước chân vào “đường cách mạng” từ khi nào?

Huỳnh Công Thuận: Nếu tính từ sau 1975 thì nói chính xác là 1979, còn tính từ khi mới ra đời thì chính xác hơn là 1970.

DCVOnline: Những “câu chuyện” nào đã dẫn dắt anh vào con đường đấu tranh này?

Huỳnh Công Thuận: “Số mệnh đã chọn tôi”

Các bạn hãy đọc bài viết đó của tôi, nó là sự thật 100%. Nhiều người nghe tôi nói thì nghi ngờ tôi xạo, công an càng nghi hơn, chắc người phỏng vấn cũng nghi thì phải?

DCVOnline: Một câu hỏi về sự kiện được nhiều người quan tâm, là người đang sống ở Saigon anh có nhận định gì về việc Saigon ít có những cuộc biểu tình vào các ngày chủ nhật hơn so với Hà Nội?

Huỳnh Công Thuận: Sài Gòn bị chính quyền chặn từ xa, thứ bảy những người thuộc diện bị lưu ý được chăm sóc kỹ. Chủ nhật thoát được lú ra gần gần khu quận 1 là gặp mấy vòng an ninh, vượt được vòng ngoài cũng bị dính chấu ở vòng trong, đó là đối với những người có thể gây làn sóng. Còn đối với những người chờ tham gia thì cứ (biểu tình ngồi) mòn mỏi đợi chờ.

Các nhân sĩ trí thức Sài Gòn trong đó nhiều cựu quan chức chính quyền có cố gắng lắm cũng chỉ xuất hiện được một lần, còn những người dân thường thì làm được gì?

Tọa đàm, hội thảo về biển đông, về lịch sử nam tiến của dân tộc Việt Nam còn bị dẹp nói gì biểu tình.

DCVOnline: Thế thì theo anh, cũng là một người tham gia biểu tình, những cuộc biểu tình như thế có tác dụng gì?

Huỳnh Công Thuận: Theo tôi rất có tác dụng, thứ nhất về phía người dân nhất là giới trẻ (tương lai của đất nước) rõ ràng là tự phát từ lòng yêu nước. Hơn nữa, việc người dân tự biểu lộ lòng yêu nước qua việc biểu tình chống ngoại xâm, rồi bị đàn áp đe dọa thậm chí bắt bớ giam cầm nó giống như những bài học thực hành về quyền công dân. Nếu nghĩ theo một nghĩa thoáng thì đó là những khóa huấn luyện về lòng yêu nước rất tốt.

Thứ hai đối với chính quyền thì trái lại họ làm theo lệnh trên thấy tội nghiệp cho họ.

Hơn nữa theo hiến pháp và pháp luật thì biểu tình là hoàn toàn hợp pháp (không bị cấm), trái lại cấm biểu tình, đàn áp bắt bớ hay gây khó dễ đối với người dân biểu tình là việc làm sai trái. Vừa sai trái với hiến pháp lại vừa sai trái với lương tâm làm người. Vì vậy họ chỉ dùng những biện pháp ném đá giấu tay, hành động lén lút mờ ám bất minh, không dám công khai làm việc quang minh chính đại.

DCVOnline: Cứ lấy mốc là từ năm 1979 đến nay đi, đã hơn 30 năm, có khi nào anh thấy mệt mỏi hay nản lòng không?

Huỳnh Công Thuận: Kể từ khi tôi bị đẩy vào con đường phải đấu tranh dai dẳng và không cân sức đã có lần tôi quyết định bỏ tất cả nhưng tôi không thể thoát khỏi số mệnh vì vậy tôi buộc phải tiếp tục đấu tranh.

Tôi nghĩ ở vào hoàn cảnh của tôi, nếu là con người có lý trí có lương tâm thì chắc ai cũng phải làm như tôi.

Quý vị có bao giờ nghĩ rằng ở vào thế kỷ 21 mà ở trong một đất nước được gọi là độc lập tự do hạnh phúc lại có việc “cướp nhà cướp mộ”, chẳng những người sống đã không nơi cư trú mà thậm chí đến người chết cũng không được yên mồ mả.

Nhất là những việc vô lý bất công liên tục tiếp diễn đến với tôi, đây chính là những động cơ thúc đẩy, là những lời nhắc nhở động viên tôi luôn nhớ là mình phải đấu tranh.

DCVOnline: Cảm ơn anh Huỳnh Công Thuận đã trả lời DCVOnline, mong anh chóng bình phục để tiếp tục đi trên con đường đã chọn.

Nguồn : © DCVOnline

10 comments:

  1. Hãy đứng lên đạp vào mặt tụi chó đê hèn bán nước CSVN đi đồng bào ơi trước khi quá trễ!!!!!

    ReplyDelete
  2. Bạn thật dũng cảm . Không hổ danh con cháu bà Trưng , bà Triệu .

    ReplyDelete
  3. Cám ơn chị Nga, Sự thật đau lòng đang xảy ra ở đất nước VN thân yêu của chúng ta. Chổ nào cũng vậy thôi chị ơi, lũ chó săn mang danh CAND là vậy đó, ngay cả cha mẹ của chúng mà chúng còn hù dọa và khủng bố tinh thần mà. Có phải chế độ XHCN là thiên đường không??? Sao tui sống trong chế độ XHCN nhưng lúc nào cũng lo sợ cả. Sợ ngày nào đó mình ra đường mà xui gặp lũ khốn nạn CAND là ngày đó mình không về nhà được ( lúc này đang là công dân VN chuyển thành phần tử khủng bố ). Sao chế độ XHCN nó đớn hèn và ô nhục cho dân tộc Rồng Tiên của chúng ta. Lũ chó săn hèn với giặc ác với dân hãy tỉnh lại đi, đường nằm mơ nữa. Hãy quay đầu là bờ, cùng với nhân dân đòi lại những tất đất, tất biển đã bị tụi cs TQ chiếm đi.

    ReplyDelete
  4. Bọn CA súc vật chỉ là lũ tiểu nhân với những trò Giả dối- Đê tiện - Tàn ác - Tiểu nhân mà.

    ReplyDelete
  5. Người THƯỜNG làm những chuyện không phi thường , nhưng người phi thường không làm được chuyện rất thường cho nên những người như chị Trần Thị Nga đó chính là những NGƯỜI PHI THƯỜNG .

    ReplyDelete
  6. Thương cho Mẹ Viẹt Nam, đã đẻ ra những đứa con, đa số là hèn ( bị trị ) và gian ác ( được trị ), hỏi sao, vn vẫn không nghèo và lạc hậu. hỏi sao thân phận người phụ nử Việt không đem cái vốn quí giá nhất bán cho người và làm tôi mọi đầy tớ cho người

    ReplyDelete
  7. Ngộ hén!. Cái gọi là Cách Mạng ca ngợi hôm nào giờ hiện nguyên hình là bọn : CÔN ĐỒ - KHỦNG BỐ - PHẢN ĐỘNG không hơn không kém .

    ReplyDelete
  8. Kính chúc chị Trần Thị Nga và anh Huỳnh Công Thuận mau chóng bình phục sức khỏe và luôn vững bước trên con đường tìm kiếm lý tưởng cao đẹp cho mình và cho dân tộc VN.

    ReplyDelete
  9. Căm phẫn bọn Tàu bao nhiêu thì cũng lại càng bức xúc với thái độ ươn hèn của chính quyền cộng sản VN bấy nhiêu.

    ReplyDelete
  10. Không còn lời lẽ gì bẩn thỉu hơn để gán cho lũ cộng sản Việt Nam

    ReplyDelete