Monday, April 2, 2012

Truyện ngắn Sám hối


Truyện ngắn Thái Bá Tân - Hồi cải cách ruộng đất tôi còn nhỏ, nhưng cũng đủ lớn để chứng kiến khá nhiều chuyện xẩy ra trong làng. Mãi đến giờ tôi vẫn không sao quên nổi cái không khí điên khùng, kỳ cục những ngày ấy.

Chỉ đạo toàn bộ cuộc lên đồng tập thể kéo dài ấy là hai ông Đội, một từ Vinh, một từ tận trung ương về. Ông trung ương là người làng, có tên Hoạt, nghe nói ông tự xung phong, chứ cỡ ông không ai xuống cấp xã. Ông này trạc ba mươi lăm, bốn mươi tuổi, người vạm vỡ, ít nói và có thói quen chốc chốc lại ngúc ngắc đầu như đang cố xua một con ruồi vô hình.

Để nêu gương cách mạng, ông chọn ở nhà lão Thọt theo phương châm ba cùng, là cùng ăn, cùng ở và cùng làm việc, mặc dù ông chỉ về ngủ vào lúc đêm khuya, trên cái giường duy nhất trong nhà. Lão Thọt thì ngủ trong ổ rơm dưới bếp, thường có tôi ngủ cùng vì lão có cả một kho truyện ma để kể. Bù lại, ban ngày tôi nhổ tóc bạc và bắt rận cho lão. Không hiểu sao người ta gọi Thọt khi lão đi đứng bình thường như mọi người. Lão còn khỏe mạnh dù đã hơn sáu mươi, trước từng đi lính sang Dijon bên Pháp. Nhưng lão mù, mà cũng mới đây thôi, sau một lần đau mắt và được ông thầy lang làng bên chữa bằng cách đắp hai con nhái đã nướng chín lên mắt.

Mấy ngày sau khi Đội về, đêm nằm lão bảo tôi:

“Chúng nó bắt đầu ăn thịt nhau đấy, mày ạ?”

“Sao phải ăn thịt nhau?” tôi hỏi.

“Rồi mày xem. Bọn này chẳng hay ho gì đâu”.

“Bọn nào ạ?”

“Bọn Đội. Bọn chó chết. Nhất là thằng Lan”.

Lan là tên anh Đội thứ hai. Hắn còn trẻ nhưng rất hống hách, chuyên xúi người ta đấu nhau, và là thằng đầu têu đánh dã man những người bị qui oan. Đã thế hắn còn tham ăn và háu gái. Người ta thấy hắn bắt gà vịt và sờ mông, bóp vú đàn bà giữa ban ngày ban mặt mà chẳng ai dám nói gì. So với hắn, ông Hoạt còn tử tế hơn nhiều, mặ dù vì ông khối người phải khốn khổ.

Một tối nọ cô Bích, cháu đằng ngoại của lão Thọt, tấm tức chạy đến bảo lão cô bị hắn đè ra hiếp, dọa nếu không chịu, cả nhà cô sẽ bị qui địa chủ, tức là bị xử bắn. Lão Thọt nghe không nói một lời nào. Đêm ấy tôi nghe lão nghiến răng kèn kẹt mãi. Tối hôm sau, lúc ấy đã khuya, lão chui vào ổ rơm, ôm chặt tôi rồi thì thầm:

“Tao giết hắn rồi!”

“Giết ai?” tôi ngạc nhiên hỏi.

“Thằng chó chết ấy chứ còn ai nữa. Chém một phát đứt ngang cuống họng. Ngoài đíếm canh”.

“Nhưng bác mù…”

“Mù ít thôi. Tao giả vờ đấy. Cấm mà bép xép với ai nhé! Tao giết!”

Khỏi phải nói cả làng bị một phen điêu đứng thế nào. Người ta khám từng nhà, tra khảo từng người. Có hẳn một đoàn công an từ huyện về mà cuối cùng vẫn không tìm ra thủ phạm giết thằng Lan. Tất nhiên không ai nghi ngờ lão Thọt, vì lão mù.

Dần dần mọi chuyện cũng lắng xuống. Tiếp đến là sửa sai và làng lại đi vào nếp cũ. Ông Hoạt quay ra Hà Nội với công việc xưa nay của mình trong ngành an ninh. Ông thăng quan tiến chức nhanh chóng và chẳng bao lâu trở thành người danh giá nhất làng, đặc biệt khi ông về thăm quê bằng ô tô con, chiếc đài bé xíu đeo bên hông. Ở thủ đô, lần nào gặp mặt đồng hương xã nhân năm mới ông cũng có mặt, và đương nhiên ngồi ở chỗ nổi bật nhất, được trọng vọng nhất. Tôi cũng mấy lần bắt tay, nói chuyện với ông, kiểu xã giao thôi, do chênh lệch tuổi tác và nghề nghiệp. Tôi tặng ông một vài cuốn sách tôi viết, và ngạc nhiên khi biết ông đọc chúng, thậm chí đọc kỹ. Thỉnh thoảng ông còn gọi điện nhận xét. Hình như ông thích tôi, không biết vì sao, nhưng tôi có cảm giác như thế. Một lần vui miệng, ông nói ông đã cứu tôi khỏi bị công an bắt.

“Ngày mới về nước, cậu viết mấy bài thơ ủy mị, kêu khổ. Chúng nó đưa vào sổ đen, định bắt nhưng tớ đỡ cho, bảo người cùng làng và thằng ấy tốt nên mới thôi”.

Tôi cảm ơn ông và chẳng biết nói gì thêm. Tôi có biết mình bị theo dõi, nhưng bị bắt và đi tù như một số văn nghệ sỹ lúc ấy thì quả thật không ngờ tới. Mà rồi tôi chỉ mới tập tạnh vào nghề chứ đâu đã thành danh gì cho cam.

Một hôm, cách đây khoảng ba năm, ông gọi điện cho tôi và nói, giọng quan trọng:

“Cậu đến ngay nhà tớ, có việc muốn nhờ!”

Đến nơi, tôi ngạc nhiên thấy ông đang đứng chờ trước cổng nhà, mặc bộ quân phục đại lễ, huân huy chương đầy ngực. Ông vội chui vào xe và nói như ra lệnh:

“Lên Chèm! Khoan hẵng hỏi. Tớ sẽ chỉ đường.” Ông vẫn chưa quên cái giọng nói chuyện với cấp dưới khi ở cơ quan, dù đã về hưu hai chục năm nay.

Tôi lặng lẽ làm theo, tò mò muốn biết chuyện gì đang xẩy ra.

Cuối cùng, ông bảo tôi dừng xe bên sông Hồng, cách đền Ông Trọng không xa. Lúc ấy đã sáu giờ và mặt trời đang tắt dần ở phía Tây. Tôi theo ông đi xuống mép sông, vẫn hoàn toàn chưa biết ông định làm gì. Ở tuổi tám mươi, trông ông còn khỏe và cao lớn. Cái đầu vẫn thỉnh thoảng lắc lắc như xưa. Thế mà nghe nói như ông đang bệnh nặng.

Chỗ sông này nước xuáy, ăn lõm vào bờ khá sâu. Ông đứng lên tảng đá lớn sát bờ, ra hiệu tôi lại gần và nói, cũng bằng cái giọng ra lệnh lúc nãy:

“Hãy nhìn cho kỹ những gì tớ sắp làm…”

“Bác định làm gì?” tôi hỏi, không dấu nổi sự ngạc nhiên và sợ ông nhảy xuống sông tự tử.

“Cậu sẽ biết ngay đây. Tớ chỉ cần cậu như một người làm chứng”.

Rồi ông thong thả cởi từng chiếc huân, huy chương trên bộ quần áo đại lễ màu trắng, vứt mạnh xuống dòng nước chảy xiết. Khoảng dăm chiếc. Tôi không biết đó là huân, huy chương gì.

“Xong. Ta về! Coi như cậu trả ơn tớ không cho công an bắt ngày nào.”

“Vì sao bác làm thế?” tôi hỏi khi đã ngồi trên ô tô.

“Vì tớ sắp chết”. Biết tôi đang ngạc nhiên, ông nói tiếp: “Mà trước khi chết ai cũng muốn lòng mình thanh thản”.

“Vâng, nhưng chuyện này liên quan gì đến mấy chiếc huân chương?”

“Tại chỗ nước xuáy kia, sau khi cướp chính quyền năm bốn lăm, tớ đã giết một lãnh tụ đảng Việt Quốc. Bắt cóc giữa đường, cho vào bao tải rồi ném úm xuống đó. Ban đêm, tất nhiên, và cùng hai đồng chí khác của Nha cảnh sát cách mạng. Bắt cóc người ta, cho vào bao tải rồi ném xuống sông, cậu hiểu chứ? ”.

Tôi ngồi im.

“Và người ta tặng huân chương cho tớ về việc ấy”, ông hạ giọng, vẻ chua chát.

Im lặng một lúc, tôi nói, cốt để an ủi ông:

“Cái thời nó thế thì phải thế. Vả lại, đấy là nhiệm vụ cách mạng giao.”

“Ừ, xưa nay người ta nói vậy thì biết vậy. Nhưng thực chất tớ là một thằng giết người. Một tên ác ôn không hơn không kém. Ác ôn cách mạng, nếu cậu muốn. Trước trẻ ào ào thì một nhẽ, về già không việc gì làm cứ nghĩ mà sợ. Như cậu hóa ra sướng. Suốt đời chỉ thơ phú hoa lá cành, lương tâm nhẹ nhàng... Nếu là tớ, cậu có thể chết thảnh thơi được không?”

“Không”.

Khi xe về gần đến nhà, tôi hỏi:

“Sao bác không bảo con cháu làm cái việc bác nhờ tôi hôm nay?”

“Cái bọn hời hợt, hãnh tiến ấy, nhờ để chúng phá à? Chúng chỉ có một niềm tự hào duy nhất là con cháu cán bộ cách mạng lão thành. Con cháu của thằng bố giết người mà chúng còn vênh vang!”
Rồi ông vội vã đi vào nhà, quên cả chào từ biệt tôi.

29. 7. 2011

Thái Bá Tân

15 comments:

  1. Thấm thía vô cùng ! Thái Bá Tân đã cho tôi thấy được những sự hối hận trong thầm lặng của những người đã từng sai lầm vào lứa tuổi đầy nhiệt huyết.
    Có nhiều người âm thầm trừ gian như ông Thọt (dù chưa âm thầm tuyệt đối khi ông cho tác giả biết)để cho dân bớt khổ đau nhưng lại hiệu quả. Có nhiều người chưa làm được gì nhưng với nhiệt huyết họ (cũng)to tiếng lên án cái sai, cái ác, chỉ tiếc đôi khi họ không biết tha thứ cho những kẻ sai lầm như ông Hoạt, chỉ bỡi vì họ không phải là ông Hoạt.

    ReplyDelete
  2. Giết người cướp của đã xong
    Ngại gì câu nói đảng mong sửa dần

    ReplyDelete
    Replies
    1. Xem tượng trời đã giơ ra trước
      Còn hung hăng bạc ngược quá xưa

      Delete
  3. hồ chí minh Tội Đồ dân Tộc Việt NamApril 2, 2012 at 11:36 AM

    Cuối năm 1949 Hồ Chí Minh đi Bắc Kinh, Mokva gặp Mao và Stalin .Theo thúc dục của Mao và Stalin, đầu năm 1951 Đại hội II của đảng Cộng sản hợp ở Tuyên Quang, ra công khai lại dưới tên mới"Đảng Lao động Việt Nam" và ra nghị quyết về cải cách ruộng đất để thực hiện nhiệm vụ chuyên chính vô sản; sau đó sửa sai để biến của tư thành của đảng.
    Cuộc cải cách ruộng đất ở miền Bắc Việtnam đã thực hiện ở 3.563 xã với 10 triệu dân số, mà tỷ lệ địa chủ được quy định trước là 5,68%. Các đội và các đoàn CCRĐ đều ra sức truy bức đạt tỷ lệ địa chủ 5% như một quy định bắt buộc ;trong tổng số đó, theo tài liệu được công bố thì có đến 172.008 người bị giết chết; con số nạn nhân này không bao gồm những người tự tử sau khi bị quy là " địa chủ" hay " Quốc dân đảng phản động" ,mà số đó cũng không ít.
    Đó là một cuộc diệt chủng , một tội ác đối với loài người.Không thể nói khác được.
    Chưa hết, theo thống kê nội bộ đảng CS , trong tổ chức chỉnh đốn được tiến hành ở 2.876 Chi bộ đảng CS gồm có 15 vạn đảng viên,đã có đến 84.000 đảng viên bị xử trí( tù ,tra tấn, bị giết) chiếm 47%. Số đảng viên bị tra tấn còn tàn khốc hơn dân thường, vì bị coi là phần tử thù địch chui vào đảng để phá từ bên trong. Hầu hết là đảng viên trí thức, có trình độ học vấn khá.
    Hãy tiêu diệt dân tộc của mầy đi và lựa chọn một bộ tộc khác. Hỡi loài ác quỷ !

    ReplyDelete
  4. Nguyễn Minh TríApril 2, 2012 at 12:33 PM

    Còn thiếu khoản 4.000.000 lời sám hối của 3 thế hệ cộng sản VN từ 1945 đến bây giờ, tuổi trẻ chúng ta hãy nhận định đúng đắng về Ý THỨC HỆ để không phải lạc đường như ông HOẠT.

    ReplyDelete
  5. Bộ phim ''cải cách ruộng đất'' đã lột tả SỰ THẬT chế độ bạo tàn CSVN lường gạt xương máu và đất đai của nhân dân thế nào ! Mời anh chị cùng các bạn vào You Tube xem nhé !
    http://www.youtube.com/watch?v=vYH99ucagl0
    http://www.youtube.com/watch?v=UnekEInRINQ&feature=related
    http://www.youtube.com/watch?v=zPlx8GM-THo&feature=related

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cải cách ruộng đất là một bằng chứng rõ ràng nhất , hùng hồn nhất đã phơi bày bộ mặt tàn độc vô tiền khoáng hậu của Hồ chí Minh và cái đảng thổ phỉ cộng sản của hắn trong suốt chiều dài lịch sử của nước ta .
      Thế mà vẫn còn nhiều kẻ ngu đần vẫn tin rằng một tên giết người hằng loạt( serial killers ) như Hồ chí Minh là " cha già dân tộc " , là một vị thánh của Việt Nam nên hắn đã chết từ đời nào rồi mà vẫn chưa chôn , vẫn cho hắn nằm phơi lông ( râu ) ở Ba Đình .

      Delete
    2. Người Nam Đàn quê hương giáo chủ chúng tôi khi đọc xong bài này thật lạnh xương sống!

      Delete
  6. hoangle_thienkhoa@yahoo.comApril 2, 2012 at 1:42 PM

    ÔI ! Cha già dân tộc, những lãnh tụ "đáng kính" đã chết và đang sống hãy mở mắt mà trông một VN quần quại trong chiến tranh trong quá khứ và một VN sắp biến thành nô lệ của Tầu Cộng trong tương lai ! Vì đâu? Do ai?
    Cách mạng ư... giải phóng dân tộc ư... thống nhất đất nước ư... ???
    Không! Ngàn lần không! Các ngươi là những chỉ là những tên điếm cai thầu chiến tranh, kinh doanh xương máu những người con dân VN mà thôi. Nói cho ngắn gọn, chỉ có hai chữ dành cho các ngươi thôi: "Việt gian".

    Vậy thì chúng ta phải ứng xử như thế nào với bọn việt gian, đơn giản lắm:
    1. Nguyền rủa và phỉ nhổ
    2. Tiêu diệt

    ReplyDelete
  7. Tội sang giàu giết người lấy của.
    Sự có chăng mặc nọ ai đòi
    Việc làm thất chính tơi bời.
    Minh ra bỗng lại thất thôi bấy giờ

    ReplyDelete
    Replies
    1. Giáo điều phạm lỗi tày đình
      Giết oan vạn vạn thình lình Bác hay
      Bác hay Bác nhậu lăn quay
      Mò lên mếu máo,"Bác hay trể rồi"

      Delete
  8. Đây là một trong trăm ngàn chuyện xảy ra dưới thời Việt Minh, bị lừa gạt chuyển thành Việt Cộng, tiến lên Cộng Sản rồi lùi thành Xuống Hố Cả Nước.
    CS chỉ điểm cho thực dân Pháp, cả hai làm thành gọng kềm bắt cóc sát hại người Quốc Gia. Những tổ chức QG lớn như thế mà bị tiêu diệt trong bóng tối theo phương pháp của Liên Xô mà Hồ Chí Minh là đệ tử số 1 của Liên Xô.
    HCM không những giết người QG mà giết luôn những người CS của Đệ Tứ Quốc Tế.
    Các bạn còn nhớ tên của vài con đường chung quanh chợ Bến Thành thời VNCH, còn mang tên của những người lảnh đạo của CS Đệ Tứ Quốc Tế như Tạ Thu Thâu bị HCM giết? Và hình như sau nầy các tên đường ấy đã bị CSVN dẹp bỏ hết?
    Một chút sự kiện đó để các bạn nhìn rõ đệ I đệ II VNCH và CS Đệ Tam Quốc Tế của HCM .... ai tự do dân chủ hơn ai ?

    ReplyDelete
  9. Ông Hoạt chắc sợ rằng khi ông ta xuống dưới âm phủ địa ngục, những oan hồn là nạn nhân cộng sản sẽ nhận ra thủ phạm gây ra cái chết của họ nhờ những chiếc huân chương của chính quyền cộng sản trao cho ông ta và những người đồng chí của ông.

    ReplyDelete
  10. “Cái bọn hời hợt, hãnh tiến ấy, nhờ để chúng phá à? Chúng chỉ có một niềm tự hào duy nhất là con cháu cán bộ cách mạng lão thành. Con cháu của thằng bố giết người mà chúng còn vênh vang!”
    Bài viết của tác giả Thái Bá Tân đả lột tả một phần nho nhỏ sự thật ... Thanks

    ReplyDelete
  11. Chỉ một câu chuyện cụ thể. Thái Bá Tân đã lột tả được một thời khốn nạn đã, đang và sẽ diễn ra trên đất nước này mà chưa có hồi kết. Trong lịch sử phát triển của nhân loại có thể chế chính trị nào báng bổ thần linh, đập phá đền chùa, miếu mạo như đảng và nhà nước này đã làm trong quá khứ. Bọn vô thần rồi sẽ quả báo. Ngày đó chắc không còn xa đâu. Chế độ này khác gì Taliban khi phá sập hai bức tượng phật trên đất nước của Afghanistan.

    ReplyDelete