BBC - Một sinh viên công nghệ thông tin ở TP Hồ Chí Minh đã "mất tích" gần ba tháng nay sau khi bị chính quyền câu lưu về tội Tuyên truyền chống nhà nước, gia đình anh cáo giác.
Thân phụ Nguyễn Thiện Thành, 22 tuổi, sinh viên trường Đại học công nghiệp Thực phẩm thành phố, nói với BBC rằng hôm 19/9 Thành đã bị công an phường Đông Hưng Thuận, quận 12, tràn vào nhà trọ và bắt giữ.
Cùng bị bắt giữ với Thành là người em trai tên Nguyễn Thiện Khanh, 19 tuổi, cũng là sinh viên công nghệ thông tin Đại học Sài Gòn.
Sau khi bị công an xét hỏi, cả hai anh em Thành và Khanh đã được thả ra, nhưng cha hai anh cho biết sáng hôm sau 'người em phát hiện Thành đột nhiên biến mất không để lại tung tích gì đã gần ba tháng nay'.
Thiện Thành bỏ trốn?
Cha hai anh em Thành-Khanh, ông Nguyễn Văn Thương, cho biết những người xung quanh nhà trọ kể lại là gần 40 công an bao vây hai đầu ngõ nhà trọ trước khi tràn vào nhà lục lọi và bắt hai người con trai của ông đi.
Ông nói vào ngày mà các con trai của ông bị bắt, khi ông đang nấu cơm ở nhà ở phường 4, thành phố Tân An, tỉnh Long An thì công an phường, tỉnh và cả công an bộ đến mời ông ra trụ sở công an làm việc vì con trai ông phạm tội ‘đua xe’.
"Tôi biết rằng công an đang còn canh giữ con tôi và không cho nó về nhà."
“Đến chiều thì tôi biết là các con tôi bị công an bắt đi,” ông nói, “Nhưng tôi không biết là bắt về vấn đề gì.”
Ngay sau đó, vợ chồng ông có lên nhà trọ tìm các con thì thấy nhà cửa ‘rất ngổn ngang’.
Ông đến trụ sở công an phường Đông Hưng Thuận hỏi thăm thì không được công an cho vào. Nhưng đến chiều thì ông được công an thông báo là con ông phạm điều 88 Bộ Luật hình sự.
“Họ bảo là con tôi làm trang web nói xấu chính quyền, treo cờ ba que (của chính quyền Sài Gòn) trên trang web và âm mưu đặt bom tại tượng đài Bác Hồ,” ông nói.
Bữa sau Khanh gọi lại cho ông và báo tin anh Thành đã ‘mất tích’.
Ông Thương lên hỏi công an tỉnh Long An và được trả lời là con ông đã bỏ trốn, đồng thời ép ông phải nhận là ông biết con ông hiện đang trốn.
“Trong túi nó [Thành] không có tiền bạc và giấy tờ [vì công an giữ hết] thì nó có thể trốn đi đâu?,” ông đặt câu hỏi, “Tôi biết rằng công an đang còn canh giữ con tôi và không cho nó về nhà.”
Theo dõi ngày đêm
Ông Thương nói công an tỉnh Long An cũng đã có buổi thẩm vấn ông để điều tra về các quan hệ của ông, về việc có người tài trợ cho việc học tập của hai con ông.
Họ đe dọa nếu ông không thừa nhận là con ông đã bỏ trốn thì họ sẽ gây áp lực để trường đuổi học anh Khanh.
Ông cũng cáo buộc công an đã yêu cầu ông phải viết giấy cam kết là không được khiếu nại cũng như trả lời phỏng vấn báo chí nước ngoài.
Còn về tình hình Nguyễn Thiện Khanh, ông Khương cho biết dù Khanh đã đi học trở lại nhưng ‘lúc nào cũng có 5, 6 người theo dõi ngày đêm’.
“Nó [Khanh] đi mua đồ, đi đâu, thậm chí đến trường cũng bị theo dõi,” ông nói, “Họ còn có những lời lẽ và hành động thiếu nhã nhặn như chạy xe đụng vào chân con tôi.”
“Tôi lên thăm còn thấy con tôi ngủ trong nhà mà có người khóa cửa bên ngoài,” ông nói thêm.
Ông Thương nguyên là tu sỹ thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam thống nhất. Sau khi giáo hội này bị cấm, ông hoàn tục và về nhà tu tại gia.
Theo một nguồn tin mà BBC có được thì có thể Nguyễn Thiện Thành đang bị tạm giữ tại cơ sở số 4 Phan Đăng Lưu quận Phú Nhuận của cơ quan an ninh.
Khi những người yêu nước bị biến thành tội phạm
“Từ khung màn hình, 90 triệu người dân chưa bao giờ được nghe tiếng hô uất hận nhưng kiêu hãnh Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam của những công dân Việt Nam yêu nước ở Hồ Gươm Hà Nội, ở công viên 30/4 Sài Gòn”. Và “Bốn năm sau ‘Ngày vì Hoàng Sa - Trường Sa thân yêu’, vẫn có nước mắt rơi và cả máu phải đổ vì biển đảo của tổ tiên” khiến cho mỗi người bày tỏ lòng yêu nước “đều có thể trở thành một Điếu Cày bị giam giữ mà không có phán xét của toà, không một thông tin gì đến với thân nhân” - Blogger Mẹ Nấm.
Thanh Quang (RFA) - Hiện đã được 4 năm kể từ cuộc biểu tình của sinh viên, học sinh hồi tháng 12 năm 2007 trước Lãnh Sự Quán TQ tại Saigòn
"Tội" yêu nước
Khẩu hiệu “Hoàng Sa-Trường Sa là của VN” xuất hiện dũng cảm trên nón, trên áo của blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải – và mãi đậm nét trong tâm khảm của người dân Việt yêu nước - để phản đối hành động xâm lược từ Phương Bắc. Nhưng, cho tới giờ, blogger Điếu Cày vẫn biệt tăm vì “tội yêu nước” ấy.
Và những blogger khác cũng vì nặng lòng với quê hương, như Anh Ba SG, Tạ Phong Tần, cũng cùng chung số phận, trong khi các blogger cùng chí hướng với Điếu Cày – từ Trăng Đêm, Uyên Vũ, Thiên Sầu, Bùi Chát cho tới Đông A SG, Hồ Lan Hương tiếp tục bị giới cầm quyền trong nước trù dập đáng ngại…
Cuộc biểu tình của sinh viên, học sinh hồi tháng 12 năm 2007 trước Lãnh Sự Quán TQ tại Saigòn -AFP photo
Nhân thời điểm đánh dấu 4 năm kể từ sự kiện mùng 9 tháng 12 năm 2007 đó, Blogger Mẹ Nấm lưu ý cảnh nhiễu nhương tiếp diễn trong chiều hướng vô cảm và tắc trách của giới cầm quyền đối.
"Những người tham gia xuống đường chống Trung Quốc tại Sài Gòn vẫn tiếp tục bị đe dọa, bị trấn áp bằng nhiều hình thức như: đánh nguội, bắt nguội, áp lực với nơi đăng ký tạm trú, hăm dọa gia đình, bị tông xe, bị mất việc làm...
Năm 2011, những người yêu nước còn bị bao vây trước cửa nhà, bị nhấc bổng, bẻ quặt tay, bị đạp vào mặt, bị hốt lên xe buýt, bị đưa vào trung tâm phục hồi nhân phẩm. Những nhà văn lão thành, các bác cựu chiến binh bị đưa lên truyền hình, bị bôi xấu là những kẻ phản động, là những người bị giật dây và bị kích động bởi thế lực thù địch vô hình bên ngoài. Tệ hơn là có người mất tích ngay trong đồn công an như chị Bùi Hằng.
Thảm hại hơn, người con đi tìm mẹ cũng bị bắt một cách ngang nhiên, vô cớ, bất chấp luật pháp và đạo lý con người. Năm 2011, nhiều người bị giam giữ 2 ngày, 3 ngày, 5 ngày ở trại giam Hỏa Lò, để hiểu, để thấm thía hơn tình yêu Tổ quốc của mình. Chua chát làm sao? Phải hiểu thế nào cho đúng cụm từ “"Độc lập - Tự do - Hạnh phúc" ???"
Cảnh nhiễu nhương đó tương phản với lời khẳng định của các quan chức VN, kể cả Thủ tướng VN, ông Nguyễn Tấn Dũng, rằng Hoàng Sa, Trường Sa thuộc chủ quyền VN, tương phản với cảnh ngư dân Việt tiếp tục bị “tàu lạ” “trấn lột”, hành hung, bắn giết ngay trong ngư trường truyền thống của VN, tương phản với tình trạng – vẫn theo lời blogger Mẹ Nấm – “Từ khung màn hình, 90 triệu người dân chưa bao giờ được nghe tiếng hô uất hận nhưng kiêu hãnh Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam của những công dân Việt Nam yêu nước ở Hồ Gươm Hà Nội, ở công viên 30/4 Sài Gòn”.
Và “Bốn năm sau ‘Ngày vì Hoàng Sa - Trường Sa thân yêu’, vẫn có nước mắt rơi và cả máu phải đổ vì biển đảo của tổ tiên” khiến cho mỗi người bày tỏ lòng yêu nước “đều có thể trở thành một Điếu Cày bị giam giữ mà không có phán xét của toà, không một thông tin gì đến với thân nhân”.
Cũng trong chiều hướng “tội yêu nước” ấy, blogger Hà Văn Thịnh từ Huế có bài “Ta đang sống ở thời nào đây”, mở đầu rằng:
"Gần Tết, trăm công ngàn việc với vô vàn nỗi buồn lo vì tiền thì ít, chi tiêu lại nhiều, dạy bù, chuẩn bị vào mùa thi… Thế nhưng, không thể không viết vì cái đau nhất, chán nhất là ngần này tuổi đầu vẫn không thể nào biết định hướng XHCN nổi là mình đang sống (hay là đang chết mòn) trong cái thời buổi nào?…Đồng ý rằng vi phạm trật tự xã hội quá quắt thì phải có biện pháp giáo dục thích đáng, nhưng đem người vào trại cải tạo 2 năm không cần xét xử thì có lẽ là chuyện chỉ có ở Việt Nam.
Đó là chưa nói rằng người ấy, tội ấy là tội yêu nước quá nên mới đi biểu tình, nên mới bị tập trung cải tạo; còn như tôi, yêu vừa vừa thì ngồi nhà và… thở dài và chờ kiểm điểm! Cái đòn răn đe, dằn mặt này nghe chừng gớm ghê và đầy ẩn ý. Dù sao chăng nữa, xét về cái nguyên cớ yêu nước thực thà dẫu có cộng vô cả ngàn lỗi bị xúi giục, kích động vẫn chưa thể đến mức bị giam cầm trái phép đến 2 năm. Xem ra, đi ở tù còn ít ngày hơn, tội lỗi nó cũng rành rẽ hơn là cải tạo hay “giáo dục”. Nếu trên đời này còn có hình thức giam cầm, đày đọa con người hiểm ác hơn, mù mờ hơn, đau đớn hơn cả đi tù bằng cái mỹ từ “giáo dục” thì đó đích thị là sáng tạo của nền dân chủ vạn lần hơn nơi giãy chết xứ người."
Những chuyện cười ra nước mắt GS Hà Văn Thịnh nhân tiện dẫn chứng cảnh “Ta đang sống ở thời nào đây?” khi chứng kiến “chỉ một ngày thôi” trên báo mạng trong nước, từ chuyện bệnh nhân bị hư một quả thận nhưng bác sĩ “lỡ tay” cắt hết cả 2 quả mà ban Giám đốc bệnh viện chỉ cho làm “Kiểm điểm” về sai sót liên quan mạng sống con người; rồi nhiều vụ chỉ “Kiểm điểm” thôi nhưng không thể không “cười ra nước mắt” như Vinashin, tiền polymer, lương cả trăm triệu đồng/1 tháng của lãnh đạo điện lực VN (EVN); lãnh đạo công an chỉ “nhắc nhở” anh em CSGT về những vi phạm “quá quắt” cho tới “văn hoá trả lời …chỉ là hai từ im lặng”. Theo GS Hà Văn Thịnh thì “Sơ sơ vài dẫn chứng để mà đau, mà xót chứ nếu viết sử thì phải “hàng vạn” trang mới đủ về những gì được kiểm điểm, tường trình, xem xét, nhắc nhở, im lặng…” trong cái thời mà ông và mọi người dân Việt trong nước đang “è cổ ra mà sống”.
Qua bài “Tình trạng vô pháp luật ở VN hiện nay: Căn nguyên và thách thức cho bản Hiến pháp mới” được phổ biến trên nhiều trang mạng nhật ký, tác giả Lê Anh Hùng nhận thấy “căn bệnh trầm kha” về thực trạng vô pháp luật này khi thể chế hiện hành không ngăn chận được, mà còn khiến cho vấn đề trở nên trầm trọng hơn. Tác giả nhận xét:
"Quan sát tình hình đất nước trong nhiều năm qua, người ta hẳn sẽ dễ dàng đi đến nhận định rằng xã hội Việt Nam đang ngày càng rơi vào tình trạng vô pháp luật. Từ Kết luận của Bộ Chính trị là không xử lý kỷ luật một ai trong vụ Vinashin cho đến hình ảnh các chiến sỹ cảnh sát giao thông qua loạt bài “Nhức nhối nạn mãi lộ: Ghê hơn cướp cạn” của báo Tuổi Trẻ; từ vấn nạn chạy chức, chạy quyền, chạy dự án… cho đến tình trạng chen lấn xô đẩy, chạy ngang chạy tắt trên các đường phố ở các đô thị đông đúc; từ các vụ bắt bớ người biểu tình ôn hoà một cách tuỳ tiện ngay giữa lòng Thủ đô ngàn năm văn hiến cho đến các vụ quan tỉnh, quan huyện gây ra bao cái chết oan uổng cho những người dân vô tội; từ chuyện ông Chủ tịch Hội đồng Quản trị Vinashin “dám” phớt lờ ý kiến chỉ đạo của ông Thủ tướng trong vụ mua tàu Hoa Sen cho đến các vụ khiếu kiện vượt cấp diễn ra trên khắp mọi tỉnh thành, v.v., thảy đều minh chứng cho nhận định đó.
Điều đáng nói là với cơ chế kiểm duyệt báo chí ngặt nghèo ở Việt Nam, những hiện tượng mà báo chí đưa tin công khai như thế mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, và tình hình xem ra đã đến hồi vô phương cứu chữa."
Nhà dột từ nóc
Công an Việt Nam trên đường tuần tra. AFP
Theo tác giả Lê Anh Hùng thì Pháp luật là một cơ chế cưỡng bách của xã hội, bao gồm các quy tắc điều chỉnh mối quan hệ giữa các chủ thể khác nhau trong xã hội, do những người đại diện chính trị vốn được lựa chọn thông qua một quy trình chính trị soạn ra và áp đặt từ trên xuống… Do đó “một khi hệ thống pháp luật của một quốc gia có vấn đề thì điều đó có nghĩa là vấn đề ấy bắt nguồn từ trên xuống. Nên người ta thường nói “Thượng bất chính, hạ tắc loạn” hay “Nhà dột từ nóc” là vì vậy.
Tình trạng “Thượng bất chính, hạ tắc loạn” khiến người ta liên tưởng tới bạo quyền có liên quan đến chủ quyền và cả nhân quyền – tại quê hương VN.
Qua bài “Bạo quyền, chủ quyền và Nhân quyền”, nhà dân chủ Phạm Hồng Sơn từ Hà Nội nhận định:
"Dù được thừa nhận muộn màng, nhưng Nhân quyền đã tiến những bước rất nhanh về thời gian và rất rộng về không gian và ý nghĩa để “vượt lên” Bạo quyền và “nâng đỡ”, “nâng cấp” cho Chủ quyền - từ ý nghĩa chủ quyền của một quân vương, một thủ lĩnh trở thành Chủ quyền của nhân dân, Chủ quyền quốc gia. Hôm nay, Bạo quyền đã trở thành một từ đáng xấu hổ, đang bị truy đuổi và đang bị gạt khỏi thế giới con người. Thì Nhân quyền đã là một từ đầy yêu mến, là nỗi khao khát, là giá trị phổ quát cho nhân loại ở khắp nơi, từ Á sang Âu, từ Đông sang Tây.
Dĩ nhiên, Nhân quyền không phải là từ ưa thích của những người còn dùng Bạo quyền dù chính họ không thể phản đối hay dám tranh luận công khai về Nhân quyền. Chỉ trong hơn 50 năm qua, lịch sử loài người đã chứng tỏ Nhân quyền không chỉ giúp mang lại nguyên vẹn Chủ quyền quốc gia trở lại trong tay người dân một dân tộc mà còn đảm bảo cho từng cá nhân của dân tộc đó đạt được Hạnh phúc riêng mà vẫn giữ được Nhân phẩm..."
Theo BS Phạm Hồng Sơn thì lịch sử hơn 50 năm qua cũng cho thấy khi thiếu hoặc không có Nhân quyền, thì Chủ quyền quốc gia giành được từ ngoại bang sẽ lại rơi vào tay Bạo quyền, và “dân tộc sẽ chắc chắn trở lại kiếp nô lệ cho chính người đồng tộc; đạo đức xã hội sẽ bị đẩy về phía cầm thú; lãnh thổ, lãnh hải, tài nguyên quốc gia sẽ thành tài sản riêng của một nhóm người, một gia đình hay một đảng; người còn lương tri, yêu nước sẽ bị biến thành tội đồ, kẻ trục lợi, bán nước được ca ngợi, tôn vinh, còn quân xâm lược sẽ được bảo vệ, che chở. Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, Cu Ba, Afghanistan thời Taliban là những chứng cớ rõ ràng cho các diễn tiến lịch sử vừa kể. Nhưng minh họa đầy đủ nhất cho diễn tiến đó, chỉ có thể là: Việt Nam hôm nay”. BS Phạm Hồng Sơn nhân tiện lưu ý rằng nếu chỉ than vãn, buồn đau, cầu xin, chờ đợi hay nhờ vả chưa bao giờ có thể mang lại Nhân quyền đích thực. Và ông trích dẫn lời triết gia người Anh John Locke hồi thế kỷ 17 và nhà triết học Mạnh Tử thuộc nhà Chu của Trung Hoa trước đó 20 thế kỷ, đều cho rằng: “Người dân có quyền đứng lên gạt bỏ chính thể đã xâm phạm hay không đảm bảo được những quyền tự nhiên của con người.”
2011-12-13
Mảng nhỏ của công an trị
Le Nguyen - Thể chế chính trị độc tài cộng sản được người dân gọi chính xác là chế độ công an trị, nghĩa là cai trị quốc gia bằng công an mật vụ dày đặc khắp nơi, nào là công an giao thông, công an văn hoá tư tưởng, công an kinh tế, công an tôn giáo và nhiều loại công an khác nữa. Trong sinh hoạt hàng ngày, mọi lúc mọi nơi mọi chỗ đều bắt gặp công an đồng phục lẫn thường phục đứng gát, canh chừng đúng thật với nghĩa của nó và nhà nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa tốn rất nhiều tiền thuế của dân để nuôi dưỡng đám này nhưng hiệu quả an ninh trật tự xã hội, an toàn giao thông rất thấp, nói theo ngôn ngữ bình dân là thấp cực kỳ!
Có lẽ, người dân sống trong chế độ công an trị dị ứng với mọi loại công an nhưng bức xúc, thậm chí “cực kỳ ghét” lại đổ dồn vào công an giao thông vì loại công an này xem người dân tham gia giao thông như là nguồn thu nhập béo bở. Họ không chú tâm thực thi nhiệm vụ bảo vệ trật tự an toàn giao thông, qua quan sát tất cả chỉ vì tiền không luật pháp chi cả. Thế nhưng hậu quả của nó thì “vô đối”, ít người để ý đến hệ quả đằng sau những gì công an giao thông cướp của dân khiến phần mắm muối cơm rau của người dân bị teo tóp lại. Thử tưởng tượng một lần tuýt còi chỉ vào lề đường đa phần không sai phạm luật giao thông vẫn phải trả giá chung chi thêm một bớt hai, ít nhất cũng bằng một ngày công của lương người lao động, người mua gánh bán bưng chạy gạo từng bữa. Thế có bao giờ, công an giao thông nghĩ đến, thấy được người lao động nghèo với đàn con nheo nhóc ốm đói suy dinh dưỡng, ăn thiếu đói bị cướp bữa nên cha mẹ phải nhường phần cho con vì nguồn sống trong ngày bị bọn người vô lương cướp mất!
Bên cạnh nỗi bức xúc của những người tham gia giao thông đơn lẻ của thành phố, là những chuyến xe khách của các vùng quê huyện nghèo, tỉnh lẻ đa phần đưa rước dân bốc vác, làm việc nhà, lao động chân tay trong các hãng xưởng vào thành phố bán sức lao động kiếm sống, thường xuyên bị công an giao thông vô cớ tuýt còi, nếu không muốn gặp rắc rối, các chủ xe khách không có cách nào khác là phải chung tiền mãi lộ, lộ liễu trước mắt hành khách trên xe. Có bao giờ công an giao thông lắng tâm suy nghĩ để biết rằng hành động ăn cướp trắng trợn đó, ảnh hưởng gián tiếp thành phần lao động nghèo ngoại tỉnh và đẩy chủ phương tiện làm ăn lương thiện nuôi sống gia đình đi đến chỗ trắng tay túng quẫn đói nghèo? Đã có nhiều chủ xe khách nhỏ lẻ đã phá sản trong thực tế, một phần do công an bất lương này gây nên.
Ngoài ra, cũng chính tệ nạn tham nhũng, hối lộ của công an giao thông là nguồn gốc gây tai nạn giao thông chết người, nhất là các loại xe khách loại lớn chuyên chở quá lượng khách quy định, cùng các xe tải loại vừa, đến siêu trọng dư tải trọng cho phép. Những xe này cứ ngang nhiên tham gia giao thông, chưa kể nguồn gốc bằng lái của các bác tài được người dân gọi “hung thần đường phố” là một dấu hỏi lớn nên tai nạn giao thông ngày càng trầm trọng, kinh hoàng, với lượng người chết hằng ngày theo thống kê chính thức nhiều hơn trong thời chiến tranh. Tuy vậy, vẫn chưa hề nghe thấy cơ quan chức năng điều tra tai nạn theo hướng truy cứu trách nhiệm liên đới “tội” hình sự của những kẻ cung cấp, mua bán bằng lái cho “kẻ giết người.”
Chính những trò bất lương lưu manh gây hậu quả nghiêm trọng do công an giao thông gây ra trước mắt cứ diễn tới diễn lui hằng ngày khiến người dân ngày càng chán ghét, khinh bỉ công an. Dù vậy, có loại công an khác cũng gây hậu quả nghiêm trọng không kém công an giao thông nhưng xã hội ít quan tâm đến. Công an đó, không phải là loại công an trù dập, canh giữ thành phần khác chính kiến hay loại công an rình rập, đánh phá tôn giáo mà là loại công an đặc trách mảng xã hội. Thành phần công an này ngầm làm bảo kê nhận hụi chết của các hoạt động phi pháp, không khác trùm xã hội đen, điển hình là nhận tiền bảo kê các hoạt động mại dâm trá hình, các loại hình kinh doanh không lành mạnh như cafe ôm, bia ôm, karaoke ôm, massage thư giãn... Nói chung là các tệ nạn xã hội, đều có bàn tay nhớp nhúa của thành phần công an này can dự vào, cả xã hội đều biết trừ đảng của công an là không biết!?
Nếu làm cuộc so sánh hối lộ, tham nhũng của công an giao thông với công an đặc trách xã hội thì hậu quả do công an đặc trách mảng xã hội gây ra thật sự nghiêm trọng, tồi tệ hơn nhiều. Nó làm suy đồi đạo đức, băng hoại xã hội. Phẫn nộ hơn cả là đám công an bất lương này ngang nhiên vô cảm thụ hưởng, sống bám trên thân xác của những người cùng khổ, phải nhắm mắt đưa chân kiếm sống bằng vốn tự có, một nghề xưa như trái đất, khi mà người ta có thể đã bước đến đường cùng, không còn cơ hội chọn lựa ngành nghề tốt hơn.
Dù thế nào đi nữa, dư luận xã hội khó chấp nhận hoặc đồng cảm thậm chí lên án gay gắt mọi hình thái tệ nạn nhất là mại dâm, một nghề được xem là thấp hèn, đáng bị lên án dù rằng xã hội lẫn những người có trách nhiệm quản trị xã hội không hề bận tâm đến nguyên sâu xa của nó. Nếu cho rằng mãi dâm là xấu cần lên án thì những kẻ đại diện nhà nước thực thi luật pháp cố tình vòi vỉnh chung chi để bảo kê cho tệ nạn mãi dâm hoạt động, mới thật sự tồi tệ đáng lên án gấp trăm lần, nhưng hành động sai trái này cứ tiếp tục diễn ra, ngày càng sống hùng sống mạnh sống lưu manh như đảng cộng sản Việt Nam!
Mặt khác, nếu chú tâm tìm hiểu hoàn cảnh, tâm lý của những người phụ nữ nghèo trong nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, không khó để những người may mắn hơn đồng cảm, chia sẻ yêu thương lẫn phẫn nộ, khi nghe thấy đồng bào mình phải tự lột trần truồng cho đàn ông nước ngoài ngắm nghía lựa chọn với hy vọng được đi làm dâu xứ lạ, cứ nhắm mắt đưa chân mặc may rủi bất trắc xảy ra cho cuộc đời mình.
Số khác làm tiếp viên trong các tụ điểm ăn chơi, các cơ sở kinh doanh nhạy cảm không lành mạnh và không loại trừ khả năng làm gái thuê bao. Ai cũng biết tất cả các loại hình vui chơi thư giãn có bia bọt, chân dài đều phục vụ cho kẻ lắm tiền, trong số đó không ít cán bộ đảng viên, công an các loại. Không những thế, các loại hình giải trí nhạy cảm còn là nơi giao lưu, tiếp đãi của các cơ quan ban ngành trực thuộc đảng, nhà nước và đa phần các tiệc vui tiếp khách lành mạnh hay không lành mạnh đều được các cán bộ “chủ xị” thanh toán bằng tiền ngân sách hoặc hào phóng hơn là nguồn tiền đen không rõ nguồn gốc nào đó!
Trở lại tệ nạn mãi dâm trong nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, có nhiều điều bất cập lạc hậu, cần sự quan tâm của nhiều người có lòng với dân với nước hầu tìm ra một giải pháp tối ưu cho tệ nạn này. Hiện tại ngay thời điểm này, những điều cần suy nghĩ đến thân phận người phụ nữ hành nghề bán thân nuôi miệng chịu nhiều thiệt thòi, bị đối xử bất công, không được xã hội chấp nhận, bảo vệ, là họ đang bị đa tầng bóc lột sức lao động rất tàn bạo đáng phẫn nộ. Họ phải chia thu nhập với chủ chứa, trả tiền cho các tay anh chị xã hội đen bảo vệ kiêm dắt mối, ghê tởm nhất là phải đóng hụi chết cho công an bảo kê để được hành nghề và nhiều chi phí lỉnh kỉnh khác nữa! Thế thì cá nhân lao động chính, những cô gái mại dâm bán thân xác cho đời vày vò, mua vui còn lại bao nhiêu so với công sức phải bỏ ra, chưa kể nguy cơ bị lây nhiễm bệnh tình dục, bệnh thế kỷ HIV có thể cướp đi mạng sống bất cứ lúc nào. Như thế có bất công, có đáng phẫn nộ không?
Thế giới đều biết tệ nạn mại dâm kéo theo nhiều tệ nạn khác như rượu chè, cờ bạc, hút xách, cướp giết gây mất ổn định, an ninh trật tự xã hội và công an là lực lượng chính yếu ngăn chận tệ nạn, tội phạm xã hội, bảo vệ an ninh trật tự cho cộng đồng, xã hội cho người dân vui sống, sinh hoạt và làm việc. Thế mà công an cộng sản Việt Nam lại nuôi dưỡng côn đồ, lưu manh hóa xã hội và chính công an lại là kẻ thu hụi chết bảo kê cho các hoạt động phi pháp trong đó có tệ nạn mại dâm lẫn mại dâm trá hình diễn ra ngày càng trắng trợn lộ liễu, coi khinh luật pháp, bất chấp luật pháp. Hiện tượng công an biến chất thành côn đồ lưu manh, không còn là cá biệt trong bộ phận nhỏ mà đã trở thành phổ biến trong mọi lãnh vực của ngành công an.
Nhân loại đều hiểu mại dâm không thể tiêu diệt nhưng có thể ngăn chận cũng như hạn chế lây lan cao nhất có thể được và không thể để mại dâm “đông như quân nguyên” tràn lan giống như trong nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam ngày nay. Mấy mươi năm trôi qua, người dân ai cũng thấy đảng, nhà nước hô hào vận động tuyên truyền “phòng, chống” năm này qua năm khác, tháng này sang tháng khác nhưng tệ nạn mại dâm không đẩy lùi được mà ngày thêm trầm trọng, tồi tệ hơn.
Nguyên nhân nào khiến tệ nạn mại dâm không thể khống chế, đẩy lùi và mại dâm có phải là tệ nạn không thể khống chế, đẩy lùi? Xin mời bạn đọc vận dụng trí tuệ, đi tìm nguyên nhân và chỉ ra cách khả thi có thể khống chế, đẩy lùi tệ nạn mại dâm để giúp các đỉnh cao trí tuệ của nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, phòng chống tệ nạn xã hội cũng như tệ nạn nhơ nhớp, ghê tởm trong bộ phận công an còn đảng, còn mình.
Xin chia sẻ những nỗi đau của những người lên tiếng nói sự thật . Sự vùng vẫy cuối cùng của chế độ cộng sản độc tài đó . Sau này nhân dân sẽ mãi nhớ đến các bạn . Đả đảo bắt người tùy tiện .
ReplyDeleteNhư vậy thì đúng là nhà nước bắt cóc nhân dân rồi , có khác nào bọn côn đồ , băng đảng mafia đâu ! Nhục thay cho đám côn đồ nhà nước này...Chúng chẵng còn nhận thức được đúng sai..thiện ác là gì nữa rồi...lũ súc sinh .
ReplyDeleteChúng ta đang sống trong thời đại cực kỳ tối tăm,cực kỳ thối nát mà đảng CS tạo ra.
ReplyDeleteQuả là tuyêt vời cho cái :
ReplyDelete"Thiên Đàng Đĩ Điếm Ngụy Quyền Đãng Trị Quê Hương Ta"
Trong các xả hội văn minh , dân chủ thì quân đội , cảnh sát là của quốc gia không phụ thuộc một dảng phái nào, chỉ một mục đích và bổn phận :vì tổ quốc và cho dân.Dù đảng Dan Chủ, Cộng hòa, Bảo thủ hay Tự Do ....có thay đổi cầm đầu chính phủ thì cảnh sát, quân đội vẩng là một, hoàn toàn dộc lập không phải của riêng một dảng phái nào , không là tôi tớ của một đảng chính trị nào cả.Nên làm gì có thể có một câu vô liêm si như '' còn đảng còn mình '' ( tức là :chỉ cho quyen lợi của một nhóm người , se không công bằng, băng đảng, không khách quan, thủ lợi.... HÈN và BẦN.
ReplyDeleteNhân dân Việt Nam đang sống trở lại ở thời của Kỷ Jura ! Những con thú lạ thời tiền sử đã tiệt chủng đang hồi sinh. Chúng ăn thịt uống máu người dân một cách Dã Man, chúng được đặt cho cái tên là "Quái Long cộng sản". Loại thú dữ này cần phải tiêu diệt cho sạch, không chừa một cái Gien nào, để chúng không còn có thể sinh sôi nảy nở trên thế giới này được nữa, và không cho chúng có cơ hội gây tai họa thêm cho con người chúng ta.
ReplyDeleteTất cả chúng ta hãy tìm mọi cách để tiêu diệt cho hết bọn "Quái Long cộng sản" này.
Nhìn ra BẮC PHI,AI CẬP,LYBYA mà thèm ... Còn VN mình thì dân vẫn vô cảm "ai chết mặc ai" quan thì "sống chết mặc bay" Thôi thì cứ để chết tập thể cả dân tộc bởi cái chế độ độc đảng độc tài !!
ReplyDeleteNhìn ra BẮC PHI,AI CẬP,LYBYA mà thèm ... Còn VN mình thì dân vẫn vô cảm "ai chết mặc ai" quan thì "sống chết mặc bay" Thôi thì cứ để chết tập thể cả dân tộc bởi cái chế độ độc đảng độc tài !!
ReplyDeleteĐiên loạn cả rồi ...... KHÔNG thể nào tưởng tượng nổi mình đang sống ở nhà nước xã hội nào đây????? Thật khổ thân 2 em , mọi người hảy cùng góp tay chuyển tin tức này cho càng nhiều người được biết , cùng phản đối củng như nhắn gởi cho những quốc gia dân chủ tự do , vận động họ cứu giúp lên tiếng bảo vệ 2 em . Đừng im lặng chấp nhận bất công với mình và người chung quanh nửa .
ReplyDeleteKhông biết luật pháp đặt ra để làm gì,nhà cầm quyền ỷ mạnh xài luật giang hồ không .Hết bắt người nầy đến kẻ nọ ,không cần tuần tự thủ tục bắt giam người sao vậy ,sao lại sợ nhân dân ,trong tay không có tất sắt ,chỉ có tiếng nói biểu lộ trên mạng thôi ,không bạo động ,không vủ lực ,đả nói lấy dân làm gốc ,là đầy tớ của dân sao không lắng nghe tiếng nói ,lòng mong ước của dân mà sửa đổi những sai lầm . Làm quá có ngày tức nước vỡ bờ , dân đổi mạng thì có trốn chui đường nào củng không thoát đâu ! Mau phục thiện đi mấy ông bà lảnh đạo ơi !
ReplyDeleteĐộc chiêu đê tiện của cộng sản là "thủ tiêu,giết lầm hơn bỏ sót" .... Khốn nạn cho cái chế độ cộng sản thối nát nầy .
ReplyDeleteHoan hô hai em đã dũng cảm làm những điều mà người lớn còn chưa làm được, tuổi trẻ và đất nước VN đang cần nhiều những thánh Gióng và Trần Quốc Toản như các em. Cầu chúc 2 em cùng gia đình bình bình an an .
LỊch sử VN sẽ xem CS như là kẻ Cỏng rắn cắn gà nhà thôi...Chẳng mấy chốc mà VN trở thành Khu tự trị của TQ ... Ác gì mà ác quá , hở ra là bắt cóc biệt tích , dùng khủng bố để khống chế dân lành yêu nước .... Chứng minh chính quyền gian tà này đang SỢ lòng dân ...!!!!!
ReplyDeleteBằng chứng đàn áp, khủng bố dân của csVN khắp thế giới đều biết. Đó là điều dại dột, ngu xuẩn nhất của những chính phủ độc tài khi lâm nguy. Tương lai của Gadaffi là tương lai của Nguyễn Tấn Dũng và tay sai.
ReplyDeleteThương lắm người dân đang phải sống trong chế độ độc tài vô nhân tính.
ReplyDeleteCái chính quyền cs VN làm gì có Luật, chỉ có quyền lợi của đảng và lũ cán bộ ăn cướp xương máu của nhân dân.
ReplyDeleteNhững ai mà còn đem luật pháp ra nói với bọn cs thì còn quá ngay thơ.
Toàn dân phải đứng lên đập tan bè lũ đảng cs VN. Phải tiêu diệt chúng nó đi để cứu nước, cứu dân.
Những người có ý thức và lòng tự trọng của 1 người Việt thì lần lượt vô nhà đá! lại còn bị đám dân ngu quay lại chử là phản động!
ReplyDelete