Luật sư Lê Quốc Quân - Sau nhiều lần trì hoãn, ngày 24 tháng 9 năm 2012 này, 3 bloggers nổi tiếng của Việt Nam là Điếu Cày, Anhbasg và Tạ Phong Tần sẽ bị đem ra xét xử theo điều 88 – Bộ Luật hình sự. Hai vòng số 8 đã ngang nhiên bập vào tay một cách vô cớ, trớ trêu thay, lại bị lạm dụng như một công cụ pháp lý để đưa anh chị vào tù.
Anh chị bị bắt ở thời điểm và cách thức khác nhau nhưng bị đưa ra xét xử cùng một vụ án, một tội danh và cùng một ngày thể hiện mâu thuẫn trong nội dung, yếu kém về nghiệp vụ và hốt hoảng về tinh thần của những nhân viên công quyền.
Trước đó, bản án trốn thuế được ngụy tạo vội vàng cho anh Điếu Cày là một sự sỉ nhục cho cả nền tư pháp, tưởng đã khép lại, nào ngờ những kẻ ngu dốt và thù dai vẫn tiếp tục tìm cách bắt anh trái pháp luật. Anh bị “đón lõng” vào ngày 20/10/2010 trước khi thoát khỏi ngục tù. Trước đó 2 ngày Anhbasg bị bắt giam trong một khung cảnh đầy bạo lực. Gần một năm sau vào ngày 5/9/2011 chị Tạ Phong Tần bị đẩy vào sau song sắt trong sự ngỡ ngàng.
Vượt qua mọi giới hạn luật định, các anh chị tiếp tục bị giam cầm sau 3 lần hoãn xử. Điều đó càng thể hiện sự lúng túng của những kẻ sử dụng luật rừng trong một rừng luật, mạo danh công lý để áp đặt ý chí riêng tư.
Nhưng câu hỏi lớn hơn cứ day dứt trong lòng nhiều người là tại sao những người con yêu chuộng tự do, đấu tranh không mệt mỏi vì toàn vẹn lãnh thổ, vì sự thật và công lý lại bị giam cầm?.
Cảm thức về tự do
Lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ hơn về hai từ “tự do” là lúc có người bảo dân Mexico cố trèo sang Mỹ dang rộng tay và chửi nước Mỹ xong lại trèo tường về. Tại sao lại như vậy khi họ cũng có thể chửi Mỹ ngay trên đất Mexico?. Bởi vì khi bước sang nước Mỹ có không gian khác, cảm thức về tự do cũng khác. Đã từng đi trên sa mạc mênh mông, nghe gió tự do luồn trong tóc, cảm được tự do bùng cháy giữa mênh mông, rạo rực và đầy sáng tạo, tôi hiểu rõ hơn về tự do. Từng bị giam cầm trong bốn bức tường chật hẹp, cách ly hoàn toàn với đời sống thường nhật, tôi cũng cảm nhận rõ hơn thế nào là tự do.
Hồ Chí Minh đã từng lấy câu nói “Không có gì quý hơn độc lập, tự do” để động viên cho việc tấn công cưỡng chiếm Miền Nam. Nhưng cũng đã có hàng ngàn người vượt sông từ Trung Hoa độc lập để chạy thoát sang Hông Kông là một xứ thuộc địa của Anh để tìm tự do; Sau 1975, hàng triệu người Việt vẫn lao ra biển trốn thoát khỏi “Việt Nam độc lập” để đi tìm tự do. Như vậy tự do mới thực sự quan trọng, tự do mới là đích hướng đến của con người; như triết gia Nguyễn Hoàng Đức đã nói là: “tự do cho chúng ta làm người”.
Alexandre Dumas cũng nói: “Ai đã trải qua cảnh khổ cực mới hiểu thế nào là sung sướng, kẻ sắp chết mới biết rằng cuộc sống là thiên đường”. Nhưng đó vẫn là sự mặc cảm tâm lý chung mà chưa phải là sự tự nhận thức. Có những con người vĩ đại như Nelson Mandela thì cảm nhận được cả sự tự do ngay khi bị giam cầm.
Ngược lại hàng triệu quan chức tung tăng lượn lờ, ăn trên ngồi trốc nhưng lại nô dịch cho một chủ thuyết đã bị lịch sử đẩy vào sọt rác thì không thể được coi là tự do.
Đối với các nhà báo có lẽ chúng ta đã từng ngồi trước bàn phím đầy áp lực để tự kiểm duyệt mình từng câu chữ trong một thời gian thật gấp, khi đó các nhà báo mới hiểu hết được ý nghĩa của tự do sáng tác.
Đối với 3 bloggers, các anh bị bắt vì hình thành nên một “CLB Nhà báo tự do”. Đó không phải là tội mà là một sự tự hào. Câu lạc bộ nhà báo tự do là để viết cho tự do và vì tự do.
Ngay lúc này đây, tôi tin rằng vượt qua không gian khắc nghiệt của nhà tù và thời gian đằng đẳng, tinh thần tự do phá tan ngục tù và đang bùng cháy trong trái tim các anh.
Những con người vì tự do
Xét về cá nhân, cả 3 bloggers nổi tiếng này đều là những người nồng nàn yêu nước, xuất thân trong gia đình cách mạng; đã tham gia cống hiến cho sự thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ.
Anh Điếu Cày là cựu chiến binh đấu tranh vệ quốc, anh kiên gan bảo vệ từng tấc đất khỏi kẻ thù như chính anh đang bảo vệ quan điểm của mình trong nhà tù; Anh yêu quê hương, tiên phong chống bành trướng xâm lược bằng biện pháp ôn hòa mạnh mẽ như khi xưa đã từng vác súng đánh quân thù. Trong đời thường, anh sống có trách nhiệm với mọi người và đặc biệt có uy tín với anh em văn nghệ sỹ ở Sài Gòn.
Đã có dịp chạy đi chạy lại đấu tranh cho giáo dân Thái Hà cùng chị Tạ Phong Tần, tôi thấy rõ lòng nhiệt tình, sự chân thành và niềm đam mê công lý nơi chị. Xuất thân là công an nhưng không chịu nổi những cảnh tham nhũng và bất công lan tràn trong ngành, chị đã mạnh dạn đứng lên tố cáo và rời khỏi ngành. Đứng trước những dối trá lan tràn trong xã hội, chị tìm đến Nhà thờ và trở thành Kito hữu vì bảo rằng nơi đây chị “tìm lại được sự lương thiện”.
Với Anhbasg, xuất thân từ một gia đình cách mạng, Bố đi tập kết ra Bắc, sinh tại Hà Nội nhưng tuổi thơ lớn lên bên dòng sông Cầu Bà-Nghệ An quê mẹ. Chúng tôi đã từng chạy đồng, tắm sông, nghịch bùn với nhau. Tôi hiểu rõ về con người giàu tình cảm này. Là một cử nhân luật, làm việc sát cánh với nhau trong bao nhiêu công việc vui buồn. Chắc giờ này trong tù anh nhớ lắm những chiều hoàng hôn ở Vĩnh Phúc quê vợ, những hôm bên vệ đường trong hơi men chúng tôi tranh luận với nhau về tự do cá nhân, về chủ nghĩa hiện sinh của Nietzsche hay Jean Paul Sartre.
Tự thân con người các anh phải được tự do. Không chỉ vì cả cuộc đời bố mẹ anh, vợ con anh đã sống và chiến đấu cho tự do mà còn vì tất cả các anh chị đều yêu tự do, sống vì tự do, đấu tranh cho tự do, cho chính mình và đất nước, dân tộc mình.
Luật pháp buộc phải trả tự do
Luật pháp cũng đòi buộc những ai cầm cân nảy mực vào ngày thứ 2 phải trả tự do cho anh chị bởi tất cả những hành vi mà anh chị làm là không cấu thành tội phạm. Ngược lại đáng được tuyên dương.
Thật vậy các anh chị chỉ sử dụng những quyền căn bản mà Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền của LHQ đã đề cập. Cụ thể Điều 19 quy định: “Mọi người đều có quyền tự do ngôn luận và bày tỏ quan điểm. Quyền này bao gồm sự tự do quan điểm, tự do tìm kiếm, thu nhận và quảng bá tin tức và tư tưởng qua mọi phương tiện truyền thông bất kể biên giới”. Để nói lên tiếng nói của mình về những vấn đề của xã hội, các anh chị có quyền đề cập đến những vấn đề đó theo các góc nhìn khác nhau, đó là quyền tự do cá nhân.
Điều 69 Hiến Pháp Việt Nam quy định: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật”.
Việc thành lập Câu lạc bộ Nhà báo tự do thì cũng không có tội; Luật pháp Việt Nam không cấm việc thành lập các hội, nhóm, câu lạc bộ… chưa nói việc mục đích thành lập là hoàn toàn trong sáng và đơn giản. Luật về Hội đã được dự thảo đến lần thứ 10 nhưng đảng CS vẫn tiếp tục trì hoãn vì cho rằng chỉ mình bên trên tất cả và không luật nào được điều chỉnh.
Từ tuyên ngôn của Liên Hiệp Quốc, Pháp luật thế giới và thực tiễn Việt Nam, mới đây Hạ viện Hoa Kỳ cũng đã thông qua một Nghị Quyết phản đối Điều 79 và 88 trong Bộ Luật hình sự vì nó được sử dụng như chiếc lưới người, mơ hồ đi vớt và tống giam những công dân yêu nước vào tù.
Về mặt nội dung tất cả những điều các anh chị viết ra đều nói về những vấn đề chung của đất nước và dân tộc, về công lý và sự thật, về dân chủ và tự do. Điều đó hoàn toàn phù hợp với Điều 4 của Luật báo chí. Theo đó các anh chị có quyền “phát biểu ý kiến về tình hình đất nước và thế giới; được góp ý kiến, phê bình, kiến nghị, khiếu nại, tố cáo trên báo chí”. Vì thế những điều anh chị viết không hề phạm luật. Việc tiếp tục sử dụng Điều 88 để đưa anh chị vào tù là hoàn toàn trái pháp luật.
Công luận đòi buộc phải trả tự do!
Tổng thống Hoa Kỳ Obama vào ngày 3/5/2012 đã đề cập đến Blogger Điếu Cày trong một bài phát biểu nhân dịp ngày tự do báo chí. Ông cho rằng những giới hạn của quyền bày tỏ chính kiến phải được dỡ bỏ.
Ngoại trưởng Hillary Clinton không dưới 2 lần đã nhắc đến Câu lạc bộ Nhà báo tự do (Free Journalist Network in Vietnam) và yêu cầu chính phủ Việt Nam phải trả tự do cho các thành viên;
Hàng chục tổ chức cùng với biết bao nhiêu danh nhân nổi bật đã viết về anh chị và lên tiếng bênh vực anh chị với những lời lẽ tốt đẹp.
Hàng trăm trang tin, hàng ngàn bài viết, blog... đã viết về các anh với tư cách là người đi tiên phong trong lĩnh vực tự do báo chí và làm blog.
Nhờ những sáng kiến ban đầu về một Câu lạc bộ Nhà báo tự do, hàng trăm blog đã ra đời và hàng triệu người dân Việt đã biết đến thông tin trung thực và khách quan cả hai chiều.
Vì sự tiên phong của các anh trước làn sóng phát triển của một nền Dân báo cho nên thủ tướng Chính phủ đã vội vàng chỉ đạo “hỏa tốc” đánh vào 3 trang blogs nổi tiếng là Dân Làm Báo, Quan Làm Báo và Biển Đông. Đó là một chỉ thị mang tính giật mình, không có cơ sở.
Và chắc chắn vào ngày xử các anh cũng như trong suốt thời gian các anh bị giam cầm, nhiều đài báo, công luận và tổ chức tiếp tục lên tiếng kêu gọi lương tâm nhân loại bảo vệ các anh, đòi trả tự do cho các anh và cổ xúy cho tư tưởng dân báo mà các anh đang theo đuổi.
Chính các anh chị là tự do
Những ngày qua khi nghĩ về các anh chị trong tù, tôi nhớ lời “Bài ca tuổi trẻ” của Phan Văn Hưng. Trong đó có câu “chúng ta là những người xông pha, chúng ta là những lớp phù sa, chúng ta là ngọn đuốc bùng to, chúng ta là TỰ DO”.
Thật vậy, vượt lên trên những bản án khắc nghiệt, vượt lên trên những lời bào chữa hay nhất, vượt lên trên tất cả ngục tù: “Các anh là tự do!”
Dân Làm Báo - Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải được nhiều người nhắc đến như là những blogger. Các anh chị cũng được xem là thành viên của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do. Những tháng ngày tù đày cũng biến các anh chị thành tù nhân chính trị. Nhưng đứng lên trên tất cả mọi tên gọi, Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải đều mang một tên gọi chung: Người Yêu Nước Việt Nam. Xét xử họ, một lần nữa, đảng CSVN đã đem lòng yêu nước ra để mà xử tội.
Lòng yêu nước của Nguyễn Văn Hải được thể hiện từ những buổi ban đầu khi những bước chân Sài Gòn lần đầu tiên xuống đường vung cao tay đả đảo Trung Quốc xâm lược vào ngày 16 tháng 12 năm 2007. Nỗi uất hận biển đảo bị giày xéo đã được anh hiên ngang thể hiện bởi những dòng chữ trên ngực, trên đầu và trong trái tim nóng bỏng yêu nước thương nòi của anh:Việt Nam muôn năm – Bọn Trung Quốc xâm lược hãy cút khỏi Hoàng Sa và Trường Sa, Hoàng Sa & Trường Sa là của Việt Nam. Trước những đàn áp lòng yêu nước khốc liệt, Nguyễn Văn Hải, người cựu chiến binh không biết rượu bia, không khói thuốc trở thành blogger mang tên Điếu Cày và tiên phong cho phong trào Dân báo Việt Nam.
Lòng yêu nước của Tạ Phong Tần trang trải cùng khắp trên trang blog mang tên Công Lý & Sự Thật của chị. Ở đó người ta tìm thấy tấm lòng của chị đối với những mãnh đời lênh đênh chiếc lá dân nghèo, phẫn nộ của trước những quan chức loại Sầm Đức Xương. Chị vừa viết về sự vắng bóng của công lý trong vũng lầy tham nhũng, những đòn khủng bố của công an, vừa gửi gắm những lời cầu nguyện tín thác của một người từng là một sỹ quan an ninh vào Thiên Chúa. Khi biển Đông dậy sóng chị cũng là những người tiên phong cùng với các thành viên của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do xuống đường tuyên bố với thế giới về sự có mặt của những công dân Việt Nam Yêu Nước.
Lòng yêu nước của Phan Thanh Hải thể hiện từ góc nhìn của một Luật gia về những bất công của luật pháp áp đặt lên đất nước và đồng bào của anh. Đối với bạn bè đang đi trên con đường đầy chông gai và bẫy mìn pháp lệnh, anh là người bạn cố vấn gần gũi nhất. Vài ngày trước khi bị bắt, trên trang blog Anhbasg, anh đã lên lời kêu gọi chọn một ngày kỷ niệm và cổ xúy tinh thần blogger Việt Nam. Khi Trung Quốc mở rộng âm mưu bá quyền lên đất nước thân yêu, anh cởi chiếc áo luật gia, bỏ nón blogger, anh miệng nói chân đi trên các nẻo đường phố Sài Gòn để là người Yêu Nước.
Nhìn lại toàn bộ những suy tư, hành động của Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải chúng ta có thể nhìn thấy thấp thoáng phản chiếu nhân ảnh của nhiều người. Ở đó có Phạm Thanh Nghiên, Bùi Thị Minh Hằng, Trịnh Kim Tiến, Nguyễn Hồ Nhật Thành, Đặng Bích Phượng, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Hoàng Vi, Vũ Sỹ Hoàng, Nguyễn Tiến Nam, Nguyễn Văn Dũng, Nguyễn Chí Đức, Huỳnh Thục Vy, Huỳnh Công Thuận, Nguyễn Quang A, Lê Hiền Đức, Nguyên Ngọc, Nguyễn Xuân Diện, Lê Dũng, Trần Thị Nga, Tạ Trí Hải, Bùi Thanh Hiếu, Lê Dũng, Nguyễn Tường Thụy, Dương Thị Xuân, Nguyễn Lân Thắng, Lã Việt Dũng, Nguyễn Anh Dũng Aduku, Đoan Trang, Nguyễn Văn Phương... Tất cả có thể mang theo mình quá khứ khác nhau, suy nghĩ không cùng, hành xử khác biệt, cá tính bất đồng... nhưng đều cùng mang một vóc dáng mang tên Yêu Nước. Và hơn tất cả, người ta thấy trong đó hình ảnh Yêu Nước của những con người vô danh. Những con người tên tuổi không được biết đến nhưng luôn tự hào và sẵn sàng mang trên ngực tấm bảng tên: Người Việt Nam Yêu Nước. Đó là chúng ta.
Tính đến ngày 22 tháng 9 năm 2012:
Anh Nguyễn Văn Hải bị giam cầm "thêm" 2 năm không xét xử.
Anh Phan Thanh Hải bị giam cầm gần đúng 2 năm không xét xử.
Chị Tạ Phong Tần hơn 1 năm không xét xử.
Tổng cộng 5 năm tù phủ lên đầu những người Yêu Nước mà không cần một phán xét nào của tòa án.
5 năm tù đó cũng là 5 năm tù không xét xử dành cho tất cả những người Yêu Nước Việt Nam. Nó mang ý nghĩa của một sợi dây thòng lọng treo lơ lửng lên đầu tất cả mọi vọng động yêu nước của bất kỳ ai.
Trong phiên tòa xử ngày 24-25 tháng 9, 2012, đứng trước vành móng ngựa của nền pháp lý cộng sản, không phải chỉ là hình hài thân xác của 3 con người, mà còn là quan điểm, thái độ, ý chí đặc trưng cho lòng yêu nước của người Việt Nam.
Phiên tòa 24-25 cũng sẽ là một vở tuồng dàn dựng cho một bản án bỏ túi, đã được quyết định từ trước bởi những thế lực chính trị. Bản án bỏ túi này không khác gì sợi dây thòng lọng bỏ túi sẵn sàng treo lên tròng vào cổ những người Yêu Nước.
Chúng ta, trong phạm vi và hoàn cảnh của mỗi người đã nỗ lực hết sức mình cho những vận động tự do cho những công dân yêu nước. Thế giới từ tổng thống Hoa Kỳ cho đến các cơ quan nhân quyền cũng đã lên tiếng và lên án. Tất cả đều có thể không thay đổi con số những tờ lịch mà Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Anhbasg phải đếm trong tù. Nhưng những nỗ lực tranh đấu, vận động, lên tiếng là những việc làm đầy ý nghĩa, cần thiết, không thể không có.
Vì chúng ta không thể để lòng yêu nước của chúng ta bị bỏ rơi.
Vì chúng ta không chấp nhận để lòng yêu nước của chúng ta phải cô đơn tiếp tục tranh đấu ở trong tù.
Vì chúng ta không im lặng đồng lõa với tội ác.
Vì chúng ta sẽ lại là những người đang xếp hàng trước cổng tù khi còn thở hơi thở Yêu Nước.
Những gì chúng ta làm ngày hôm nay cũng chính là những gì bạn bè, đồng bào làm cho chúng ta ngày sau khi sợi dây thòng lọng được treo lên, xiết cổ lòng Yêu Nước của chính mình.
Vì thế, như lẽ một đương nhiên, chúng ta bằng cách này hay cách khác luôn đồng hành với Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải.
Sẽ không có Tự Do nếu mỗi công dân Việt Nam không được quyền yêu nước.
Sẽ không có Dân Chủ nếu không còn một Đất Nước để làm chủ.
Sẽ không còn Yêu Nước khi không còn một Đất Nước để yêu.
Chúng ta - Những người mang tên Yêu Nước
Một nhà nước mà cấm dân mình được quyền yêu nước, thậm chí đán đập và bỏ tù họ, thì sẽ gọi là cái nhà nước... gì nhỉ!. Chuyện không thể hiểu nổi!
ReplyDeletePhất cờ khởi nghĩa bốn bên,
DeleteTiêu ma cộng sản,dựng nền tư do.
Ném đi hình tượng cu Hồ,
Ném đi Các Mác,Mao vào hố phân.
VN trả lại cho dân,
Chung lưng,góp sức,tạo phần vinh quang.
Bao năm Đàng tạo điêu tàn,
Bao năm đi dưới sao vàng nhục ghê....
Hơn bao giờ hết, đây là cơ hội tốt nhất cho tất cả mọi người dân việt cùng đứng lên chống lại bọn Cộng Sản đã và đang đổ máu người dân vô tội, gieo bao tang thương chết chóc cho dân Việt.
ReplyDeleteTất cả chúng ta cùng hẹn nhau xuống đường trong ngày 24 tháng 9 năm 2012.
Tất cả chúng ta ,những người yêu nước,hãy nói tiếng nói của mình:NGƯỠNG MỘ Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải...
DeleteTự do cho Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải và những người viết báo là tự do cho chính mình.
Tôi xin phép được đề nghị, vào ngày xét xử những công dân yêu nước NV HẢI, TP TẦN và PT HẢI, những người tập trung trước tòa đồng thanh hát bài Việt Nam Tôi Đâu của nhạc sĩ Việt Khang, một người yêu nước khác cũng đang bị cầm tù.
ReplyDeletePhải gọi bài này là " Những người mang TỘI yêu nước ". Sống ở chế độ này NGƯỜI NÀO KHÔNG BỊ TÙ ĐÀY CHÍNH TRỊ MỚI LÀ ĐÁNG HỔ THẸN VỚI TIỀN NHÂN.
DeleteNhờ ai đó có điều kiện gửi lời tới những người con ưu tú của đất nước lòng biết ơn của nhân dân chúng tôi.
Một nhà nước bỏ tù những người yêu nước là một nhà nước không phải của nhân dân và không đại diện cho dân tộc. Chúng chính là một lũ tay sai của ngoại bang mà thôi.
DeleteMuốn đất nước được độc lập, dân muốn có dân chủ và tự do thì phải loại bỏ cái nhà nước độc tài và tay sai kia.
Những người yêu nước "chúng ta bằng cách này hay cách khác luôn đồng hành với Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải".
Tôi hoàn toàn ủng hộ lời kêu gọi tập trung trước ''tòa án rừng rú luật'' đồng thanh hô vang ủng hộ những người yêu nước đang bị bách hại cầm tù.
Hoan hô những trái tim dũng cảm dám lên tiếng nói thay cho tuyệt đại đa số đồng bào không có phương tiện hoặc không dám mở miệng. Nguyện cầu ơn trên ban bình an và nghị lực cho các anh chị để tiếp tục cuộc chiến đấu của sự thiện chống lại sự ác. Chế độ bạo tàn chỉ có thể bỏ tù thân xác những không thể giam cầm những trái tim yêu nước, và yêu chuộng tự do, dân chủ, công lý. Đảng Cộng sản Việt Nam không muôn năm; dân tộc Việt Nam muôn năm!
ReplyDeleteNgười tài giỏi vì nước, vì dân thì bị trù dập tù đày. Không biết ngày xưa dưới sự cai trị của thực dân Pháp, người Việt yêu nước chống Pháp có bị trù dập như bây giớ không???
ReplyDelete1 tập đoàn cai trị mà đánh đập, bỏ tù chính những người dân của mình vì họ làm những việc ích nước, lợi dân, thì cái tập đoàn cai trị này là thứ gì??? TẬP ĐOÀN CAI TRỊ cộng sản Việtnam là 1 lũ Việt gian, bán nước, hại dân - muôn đời chúng sẽ bị người dân Việt nguyền ruả - Con cháu của chúng sau này sẽ phải nghe những lời nguyền rủa. Con cháu của chúng nếu nhìn ra được cũng sẽ nguyền ruả chính cha ông của chúng vì những tội ác mà chúng đã gây ra.
Trên thế giới chỉ có một nước duy nhất bỏ tù người dân vì lòng yêu nước: Chính quyền cộng sản Việt Nam.
ReplyDeleteBỏ tù những luật sư chân chính: Chính quyền cộng sản Việt Nam.
Bỏ tù những người dân oan: Chính quyền cộng sản Việt Nam
Bỏ tù và cướp đất người dân lương thiện: Chính quyền cộng sản Việt Nam.
Bỏ tù những nhà báo có lương tâm: Chính quyền cộng sản Việt Nam.
Bán đất dâng biển cho Tàu: Chính quyền cộng sản Việt Nam
Tham nhũng biến thành những đại gia đỏ giàu sụ: Chính quyền cộng sản Việt Nam.
Tham quyền cố vị,trơ trẽn hèn hạ: Chính quyền cộng sản Việt Nam.
Chỉ sơ sơ như vậy, đã là : Tội Đồ Của Dân Tộc.
Người dân Việt đang cúi đầu sợ hãi?
Lý do: vì chính quyền cộng sản Viện Nam là: Những kẻ có súng và kê họng súng trước người dân lương thiện....
Nguyễn Văn Hải
Tạ Phong Tần
Phan Thanh Hải.
Một ngày nào không xa sẽ có tên đường của các bạn,vì trước hành vi tàn bạo của chính quyền cộng sản Việt Nam,các bạn KHÔNG HỀ SỢ HÃI.
Tôi kính phục và tôn vinh lòng YÊU NƯỚC của các bạn.
Yêu nước không yêu chủ nghĩa cs: có tội
DeleteYêu nước không yêu chủ nghĩa xã hội: có tộiYêu nước không yêu đảng: có tộiYêu nước không yêu Tàu: có tội
Yêu nước không yêu độc tài: có tội
Yêu nước không yêu độc đảng: có tội
Yêu nước không yêu đường lối của đảng: có tội
Yêu nước không yêu tham nhũng: có tội
Yêu nước không yêu lãnh đạo đảng: có tội
Tòa án...tòa án...phát chán, tòa khắp nước đều giống nhau, tui làm phu bốc vác nhưng có thể làm quan tòa cũng được, chỉ cần móc túi lấy quyết định ra phán là xong!
DeleteTheo thỏa thuận lãnh đạo cấp cao hai Đảng thì Việt Nam sẽ sáp nhập vao Trung Quốc chậm nhất là 2020 theo quy chế vùng tự trị ? Những động thái mạnh mẻ,khẩn trương gần đây cho thây sự chuyển giao tăng tốc cho kịp thời hạn.Bằng mọi giá nhân dân Việt Nam phải phá bỏ những thỏa thuận đen tối nầy để không trở thành nô lệ trên chính quê hương mình.
ReplyDeleteHoàn toàn đồng ý với nhận định này !
DeleteNếu toàn dân không nhanh tay nhanh chân đứng dậy lật ngược thề cờ này thì tên VN sẽ không còn trong bản đồ thế giới vào thế kỷ 21 và trể nhật là đến năm 2020.
Những nhà tranh đấu cho tự do, dân chủ,nhân quyền và công lý, cùng hơn 80 triệu dân VN nhất định sẽ thắng.
ReplyDeleteChúng ta biết chắc chắn những tên bắt giam, đày đọa những người yêu nước là bọn phản bội tổ quốc Việt Nam và tội phản bội tổ quốc là tội nặng nhất ''Bán Nước'' .
Chủ nghĩa cộng sản là những gì không có thật. Cho đến nay đã ai nhìn thấy chủ nghĩa cộng sản thành công ? nếu người nào đó phản bác lời nói của tôi. Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày), Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải họ chính là những người yêu nước mà nhân dân Việt Nam kính trọng. đảng cộng dản hãy nhìn sang Miến Điện mới thả thêm 500 người tù đối lập (năm ngóai 3ngàn người), hãy nhìn sang Cu Ba họ cũng đã thả rất nhiều người bất đồng chính kiến với chế đọ cộng sản và họ đang từ từ thóat ra khỏi quỹ đạo cộng sản gây tội ác với chính nhân dân của h. Tại sao cộng sản Việt nam vẫn cứ khư khư kiên định lập trường XHCN, ôm chân "rắn độc" mà chà đạp lên những tiếng nói vì nhân dân của những bloger trong đó có 3 người Điếu Cầy, Ba Sài Gòn và tạ Phong Tần.
ReplyDeleteTự do cho Việt Nam ...Tự do cho Việt Nam..
ReplyDeleteDưới chế độ độc tài thì không bao giờ có công lý, công bằng và tự do.
Quả báo: Ngày xưa nhân dân ta đã phản bội tự do, phản bội sung sướng để đi theo Bác, theo Đảng làm cái điều gọi là.." Giải phóng đất nước, giải phóng dân tộc"
Để giờ đây, anh em chúng ta không được cất tiếng nói của.." LOÀI NGƯỜI"
Tự do cho Việt Nam ...Tự do cho Việt Nam..
ĐẢ ĐẢO ĐỘC TÀI
DeleteTôi đả đảo chế độ cs độc quyền
ĐẢ ĐẢO ĐỘC TÀI
Ước mong quý Hòa Thượng/Thượng Toạ, các quý Linh Mục/Cha và các chức sắc lãnh đạo tinh thần các Tôn Giáo khuyến khích, kêu gọi giáo dân và Phật tử cùng nhau mặc áo đen tới tham dự ngày những người yêu nước vạch mặt chỉ tên những tên sâu bọ. Một trong những tôn chỉ của tôn giáo là bênh vực cho công lý. Đây là dịp để mọi người cùng nhau thực thi giáo lý của mình: cùng nhau tham dự ngày ra toà của những người yêu nước: Anh Điếu Cày, chị Tạ, va Anh BaSG.
ReplyDeleteMột lũ cs chó ghẻ mà tưởng con rồng cháu tiên, ai cũng nhìn dưới ánh mắt khinh bỉ mà không biết .... đê tiện không biết nhục
ReplyDeleteNgày mai dân chủ đổi thay
ReplyDeleteNgười dân nổi dậy chúng mày chạy đâu
Đảng kia trốn hết qua tàu
Công an ở lại mất đầu như chơi
Đụng đến tòa án Việt Nam Cộng sản thì chỉ có BAO BÌ chứ không có BAO CÔNG.
ReplyDeleteTự Do dưới chế độ cộng sản - chỉ duy nhất – “muốn có phải Đổ
Máu”