Nguyễn Chí Đức - ... Nếu vào những năm 1946 kể cả Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Nguyễn Thái Học… những người yêu nước mà không theo quan điểm của Cộng Sản nếu còn sống cũng sẽ bị thủ tiêu nếu không họ sẽ bị khống chế, triệt hạ chỉ còn có cách vào Nam mà thôi. Nếu họ ở lại miền Bắc thì bắt buộc phải vào các hội đoàn do Đảng Lao Động (ĐCSVN) dựng lên hoặc giả phải chết dần chết mòn trong đau khổ vì không thể thực hiện tâm nguyện, hoài bão của mình cho dân tộc Việt Nam. Dĩ nhiên lịch sử không bao giờ có chữ “Nếu”!
Chỉ vì muốn “Độc bá” mà ĐCSVN không những tàn độc với các đảng phái yêu nước khác mà ngay trong đồng chí của mình cũng tàn độc không kém kể từ khi ĐCSVN ra đời năm 1930 cho đến nay. Điều này lịch sử đã chứng minh qua các sự kiện và hi vọng sẽ còn được tiếp tục bạch hóa qua những cựu ủy viên BCT, TW của ĐCSVN phản tỉnh đứng về dân tộc...
Cách đây 2 tuần, một người bạn tên là Nguyễn Tiến Nam nhắn tin cho tôi biết ngày 17-6 là ngày mất của nhà cách mạng, anh hùng Nguyễn Thái Học. Không rủ được ai, cuối tuần tôi dong duổi xe máy lên thành phố Yên Bái chủ đích đến viếng khu lăng mộ Nguyễn Thái Học. Thật ra thì tôi cũng đi qua Tp.Yên Bái vài lần nhưng chỉ là đi ngang qua trên lộ trình thăm thú đó đây ở những địa danh, khung cảnh nên thơ, hùng vĩ của miền Tây Bắc Việt Nam.
Thành thực mà nói nếu Tiến Nam không nhắc nhở thì tôi cũng không biết, nhưng không phải chỉ có mình tôi lãng quên mà phần lớn mọi người ít ai chú ý, đặc biệt dân ở Yên Bái cũng không có tổ chức lễ lạt, cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày mà thôi.
Cũng thành thực mà nói hiện nay ở Việt Nam trong sinh hoạt chính trị chỉ duy nhất có đơn đảng hoạt động là ĐCSVN, nếu đa đảng chắc chắn tôi sẽ nộp đơn xin gia nhập đảng phái nào có thiên hướng quốc gia. Không những thế nếu có điều kiện, sức khỏe tôi sẽ đi vận động (chiêu hồi) những anh-em là đảng viên ĐCSVN nhưng có tư tưởng dân tộc mạnh mẽ cùng tham gia. Cố nhiên đến lúc đó những đảng phái dân chủ, xã hội, những liên đoàn bảo vệ quyền lợi của các nhóm đối tượng người lao động cũng sẽ xuất hiện, những hội đoàn cải cách xã hội có màu sắc tôn giáo cũng sẽ có chỗ đứng để phát huy ảnh hưởng.
Lần giở những trang lịch sử về cuộc đời của anh hùng Nguyễn Thái Học, người sáng lập và là Đảng Trưởng của Việt Nam Quốc Dân Đảng (VNQDĐ) phải nói Ông là người rất có hùng tâm-đại chí, cương cường quả cảm, tình cảm yêu nước mãnh liệt, có viễn kiến mặc dù đang tuổi thanh niên. Cố nhiên vì nhiều lý do như nhân sự, tổ chức không chặt chẽ, bối cảnh trong nước – quốc tế chưa thuận lợi, nôn nóng gấp gáp cho nên cuộc khởi nghĩa Yên Bái do Việt Nam Quốc Dân Đảng lãnh đạo đã thất bại khiến cho nhân sự của Đảng này bị tổn thất lớn và cuối cùng đã bị Việt Minh thanh toán trong vụ án Ôn Như Hầu vào tháng 7/1946 kể từ đây vai trò chính trị của VNQDĐ đã hoàn toàn chấm dứt ở miền Bắc. Không riêng gì VNQDĐ mà một số lãnh tụ đảng phái/tôn giáo yêu nước vào giai đoạn đó cũng bị mất tích một cách đầy bí ẩn.
Cách đây mấy năm, 1 người bà con của tôi là đảng viên ĐCSVN có nhận xét đáng nhẽ ra lịch sử Việt Nam phải có 1 người tầm cỡ như cụ Phan Bội Châu/Phan Chu Trinh làm lãnh tụ, tổng thống thì dân tộc sẽ giảm bớt nạn binh đao, đất nước đã phú cường, thực sự dân chủ từ lâu rồi. Nhưng tôi có nhận xét khác: nếu vào những năm 1946 kể cả Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Nguyễn Thái Học… những người yêu nước mà không theo quan điểm của Cộng Sản nếu còn sống cũng sẽ bị thủ tiêu nếu không họ sẽ bị khống chế, triệt hạ chỉ còn có cách vào Nam mà thôi. Nếu họ ở lại miền Bắc thì bắt buộc phải vào các hội đoàn do Đảng Lao Động (ĐCSVN) dựng lên hoặc giả phải chết dần chết mòn trong đau khổ vì không thể thực hiện tâm nguyện, hoài bão của mình cho dân tộc Việt Nam. Dĩ nhiên lịch sử không bao giờ có chữ “Nếu”!
Chỉ vì muốn “Độc bá” mà ĐCSVN không những tàn độc với các đảng phái yêu nước khác mà ngay trong đồng chí của mình cũng tàn độc không kém kể từ khi ĐCSVN ra đời năm 1930 cho đến nay. Điều này lịch sử đã chứng minh qua các sự kiện và hi vọng sẽ còn được tiếp tục bạch hóa qua những cựu ủy viên BCT, TW của ĐCSVN phản tỉnh đứng về dân tộc.
Sở dĩ tôi tóm lược sơ sơ những gì tôi hiểu/phân tích về lịch sử VNQDĐ ở trên vì hiện nay điều này vẫn được thể hiện một cách bàng bạc đâu đó nhưng những điều mà tôi được biết sau đây:
Dò hỏi một số người dân địa phương một cách ngẫu nhiên, tôi được biết trước đây Việt Kiều (hậu duệ của các tiền bối VNQDĐ) muốn mang tiền về xây dựng khu lăng mộ, công viên tưởng niệm Nguyễn Thái Học và các đ/c của VNQDĐ bị xử chém cho khang trang hơn nhưng chính quyền không đồng ý. Trong khi chính quyền chẳng màng huặc giả không có tiền xây dựng, trùng tu công viên cho hoành tráng, thậm chí không có lời giới thiệu lịch sử để học sinh tìm hiểu nhằm giáo dục tinh thần yêu nước, bất khuất của các tiền nhân. Lăng mộ – Tượng đài Nguyễn Thái Học chỉ là nơi hữu ích cho dân chích choác, xì ke ma túy tác túc vào ban đêm.
Còn chỗ mà anh hùng Nguyễn Thái Học bị chém lại ở một nơi khác, chỉ là 1 cái miếu nhỏ đơn sơn nằm trong khuôn viên của một Cty Chè nào đó, sau lưng cái miếu là nhà thờ Yên Bái. Thế hệ trẻ Việt Nam sau này rồi sẽ lãng quên những anh hùng như Nguyễn Thái Học mà thay vào đó là những thần tượng ngoại quốc như các nam/nữ ca sĩ xinh đẹp K-Pop của Hàn Quốc, các nam/nữ người mẫu chân dài đầy quyến rũ, sành điệu-hàng hiệu nhưng cũng đầy bạc nhược về bản lãnh và kiến thức Việt Nam. Nguyên nhân sâu xa không phải lỗi của thế hệ trẻ nhưng là lỗi tại ai?
Một số người dân có hiểu biết do tìm hiểu lịch sử hoặc do cha mẹ là dân thổ địa ở Yên Bái thì họ hiểu Nguyễn Thái Học là một nhà cách mạng, một anh hùng dân tộc chứ không chỉ thuần túy là một Liệt Sĩ thông thường như nhiều đài tưởng niệm Tổ quốc ghi công các liệt sĩ mà chủ yếu là quân nhân của QĐNDVN.
Buồn cười nhất là tôi có hỏi 1 người đàn ông "Nếu Nguyễn Thái Học thành công thì sao nhỉ?". Anh này nửa đùa nửa thật nói "Nếu thành công thì Việt Nam giờ phải như Hàn Quốc, Đài Loan rồi. Cũng chẳng có Hồ Chí Minh nữa!"
Gây chú ý một cách thích thú cho tôi là một bia đá có dòng chữ:
“Đây là điều nhắc nhở ta rằng không thể bịt miệng một dân tộc mà người ta không thể khuất phục bằng lưỡi kiếm của đao phủ” – Louis Aragon, Nhà thơ Cộng Sản Pháp
Thật trớ trêu tác giả lại là một người Cộng Sản Pháp nhận xét thay cho dân tộc Việt Nam. Thật cay đắng làm sao điều này vẫn có giá trị thời sự, duy chỉ có khác biệt trước đây chính quyền thực dân Pháp bịt miệng dân tộc Việt Nam thì ngày nay chính quyền Cộng Sản Việt Nam bằng cách này hay cách khác đã-đang-và sẽ bóp cổ chính dân tộc mình trước họa ngoại xâm của Tàu Khựa trên các mặt quân sự, kinh tế, văn hóa. Dân tộc đã phải khốn khổ, mòn mỏi chịu đựng hi sinh để ĐCSVN đứng trên vũ đài lịch sử nhưng ngày nay một vài kẻ/nhóm cầm đầu trong ĐCSVN thao túng chính phủ, quốc hội đã mạt sát, dẫm đạp lên chính nhân dân của dân tộc mình.
Chúng mày hãy đi chết đi! Nhưng dân tộc này vẫn bất khuất tồn tại!
Quả thật, ĐCSVN – Đảng mà tôi hiện nay đang là thành viên đang tự chết dần chết mòn (chưa sụp đổ) bởi 2 lẽ:
- Làm thui chột tinh thần yêu nước, bất khuất của dân tộc Việt Nam
Cái mà những kẻ cầm đầu trong ĐCSVN muốn níu kéo chẳng qua vì quyền lợi ích kỷ của thiểu số rất nhỏ trong nội bộ. Tôi đã bỏ công chú ý trong nhiều năm và kết luận tình yêu quê hương, đất nước của những nhà lý luận, tư tưởng, tuyên giáo của CSVN rất yếu ớt, nhạt nhòa phản ảnh rõ nét qua những bài lý luận, khẩu ngữ của họ khi phát biểu. Chán ngắt và hô hào suông trái ngược với thực tế đang diễn ra!
- Xa rời với mục tiêu lý tưởng của cộng sản
Không còn tha thiết bảo vệ quyền lợi của nông dân, công nhân, ngư dân; Không còn sôi sục đấu tranh vì bất công xã hội mà do chính hệ thống chính trị của ĐCSVN gây ra cho nhân dân. Cái này rõ như ban ngày, chẳng cần đến những người quan tâm đến xã hội, chính trị, những trí thức/luật sư phải lên tiếng chỉ cần ngẫu nhiên hỏi bất kì một người dân lao động bình thường như bác xe ôm, bà bán hàng rong, anh thợ cắt tóc… sẽ phản ảnh suy tư, tình cảm của người dân đối với Chế độ cầm quyền hiện nay như thế nào.
Cố nhiên trong quá khứ và hiện nay có rất nhiều tấm gương người tốt, việc tốt trong ĐCSVN tuy nhiên họ không đại diện cho những bông hoa tươi thắm do Cộng Sản sản sinh. Tự thân họ là những tinh hoa, bất khuất, anh dũng của dân tộc Việt. Họ đứng trong hàng ngũ của ĐCSVN thì tốt đẹp và có lợi cho Đảng chứ kì thực ĐCSVN không và không thể đào tạo ra những con người xã hội chủ nghĩa, sống vô vụ lợi cho nhân quần, xã hội. Đặc biệt chính ĐCSVN làm thui chột tình yêu quê hương, đất nước, làm tha hóa không những các thành viên cao cấp và hàng triệu đảng viên thường mà làm băng hoại toàn xã hội. Ai mới chuẩn bị gia nhập ĐCSVN đều đầy hoài bão, nhiệt huyết, tâm hồn trong sáng như chỉ một thời gian sau tất cả (bao gồm cả tôi) ít nhiều đều bị tha hóa, chán nản, bị nhồi sọ, bị ám ảnh bởi quyền lực tuyệt đối mà sinh ra tàn độc, thủ đoạn với đ/c của mình nói riêng và dân tộc nói chung.
Một phiến đá khiến tôi không khỏi suy tư đối với những ai đang quan tâm đến vận mệnh dân tộc hiện nay.
Câu thơ “Chết vì tổ quốc Chết vinh quang” mà Nguyễn Thái Học đọc tại pháp trường khi thực dân Pháp xử chém ngày 17/6/1930 thể hiện khí phách can đảm của người anh hùng hy sinh cho đất nước, toát lên thần thái của người tử tù hiên ngang đón nhận cái chết trước mặt kẻ thù. Câu thơ đó cũng làm tôi liên tưởng đến bài thơ “CHẾT” của cụ Phan Bội Châu:
Chết mà vì nước, chết vì dân,
Chết đấng nam nhi trả nợ trần.
Chết buổi Đông Chu, hồn thất quốc,
Chết như Tây Hán lúc tam phân.
Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh,
Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần.
Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết,
Chết mà vì nước, chết vì dân.
Tất nhiên thời buổi này đất nước đã thống nhất trọn vẹn thì việc quả cảm hi sinh mạng sống của mình để giành độc lập cho dân tộc là không cần thiết. Dù muốn hay không chúng ta phải thừa nhận công lao và hi sinh của những người Cộng Sản tiền bối đã là tác nhân cuối cùng giành độc lập cho dân tộc, mặc dù như trên tôi đã viết có những việc tàn độc đối với những đảng phái yêu nước khác. Nhưng với quan điểm chính thống của người theo chủ nghĩa dân tộc, với tôi những ai/tổ chức nào đã có công trong việc đánh đuổi ngoại xâm sẽ được lịch sử và người dân tưởng nhớ đời đời. Những ai hoạt động chính trị có ý định tuyên truyền nhằm bôi nhọ, phủ nhận công sức, hi sinh của những người CSVN đời đầu nhằm đề cao tính chính danh của mình theo kiểu “đạp người xuống nhằm tôn mình lên” là những kẻ không lương thiện trong chính trị.
Tuy nhiên không vì thế mà ĐCSVN cứ ngồi lì mãi trên ngai vàng, ăn mày dĩ vãng vào hào quang quá khứ nếu thế có khác chi các triều đại phong kiến khác cũng đánh đuổi quân xâm lược và trị vì cho đến khi suy yếu huặc bị ngoại bang xâm lược, rồi lại tiếp tục một chu trình mới. Trong khi ĐCSVN lúc nào cũng ra rả tuyên truyền về cách mạng, về văn minh, về dân chủ, về tự do.
Còn đối với những người quan tâm đến thời sự, chính trị của Việt Nam thì sao?
Tôi có cảm giác những người muốn thay đổi xã hội hiện nay cho tốt đẹp hơn có lẽ cũng đang lâm vào tình trạng bế tắc, chán nản, chờ thời theo kiểu "trí thức trùm chăn nhưng vẫn vểnh tai nghe ngóng". Tôi nghĩ về trình độ chuyên môn, khả năng phân tích của họ có thừa nhưng bản lãnh dấn thân nhập cuộc thì còn khiêm tốn. Cố nhiên cũng có những nhà hoạt động về dân chủ, trí thức dân thân đã từng phải ngồi tù, bị sách nhiễu nhưng họ không đại diện cho tất cả giới trí thức của Việt Nam đông đến hàng vạn người.
Những người tốt trong ĐCSVN nhất là những thành phần đã về hưu, ít nhiều đã có cống hiến cho chế độ cũng chỉ có thể phản biện suông mà không tác động vào những đối tượng cầm quyền là bậc hậu bối, có khi họ đành phải khuất mắt trông coi, nhắm mắt làm ngơ trước những tiêu cực. Còn những vị đang cầm quyền, tại chức thì thôi đừng mất công phân tích làm gì, TIỀN mới là động lực chính của họ. Có những công việc tưởng như giúp dân, giúp nước nhưng bản chất chỉ là những công việc nghề nghiệp chuyên nghành, sâu xa động lực chính cũng họ chỉ là TIỀN và TIỀN mà thôi.
LỜI CUỐI: Thực sự bài viết của tôi cũng hơi lan man, việc ca ngợi anh hùng Nguyễn Thái Học cũng bằng thừa vì hiển nhiên ai cũng biết nhưng qua bài viết này tôi mong rằng những người quan tâm đến chính trị, xã hội đặc biệt là các trí thức đang còn tại vị, làm việc trong các công sở, xí nghiệp, cao hơn là quan chức trong Chính Phủ/Quốc Hội, những sỹ quan trong các lực lượng vũ trang hãy can đảm và suy tư đặt lợi ích của dân tộc lên trên hết quyền lợi của phe nhóm, tổ chức đảng (bất luận là đảng nào). Chỉ cần mỗi người can đảm, hi sinh bằng 1/10 anh hùng Nguyễn Thái Học có khi sẽ tác động lớn đến sự biến chuyển của đất nước mạnh mẽ. Mong rằng đến một lúc nào đó khi chúng ta nhìn lại, chúng ta sẽ thấy quyết định của mình là đúng và tự hào vì điều đó huặc sẽ ôm hận thiên thu vì hèn nhát, bạc nhược để rồi dẫn dắt cả dân tộc Việt Nam vào vòng cương tỏa của kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt đó là TÀU KHỰA.
Ảnh chụp Nguyễn Tiến Nam đầu năm 2008 –
người đã nhắc nhở cho tôi biết ngày 17/6/1930 là ngày gì.
Lời: Tâm Thơ Nhạc: Ngô Nguyên
Trần
Trích đoạn "Tiểu Sử Nguyễn Thái Học" do Nhượng Tống
viết
Anh bị giam hơn ba tháng trời. Chiều ngày 16 tháng 6, Anh và các đồng chí
trong số án chém, tất cả 13 người bị giải đi Yên Báy. Từ trong buồng giam kín
bước ra qua trại giam ngoài, Anh chào anh em nghỉ lại. Anh vừa đi vừa nói:
- Chúng tôi chắc đi chết đây! Các anh sống lại, cứ công nào việc ấy nhé!
Cờ độc lập phải nhuộm bằng máu! Hoa tự do phải tưới bằng máu! Tổ quốc còn cần
đến sự hy sinh của con dân nhiều nữa! Nhiều nữa! Rồi thế nào cách mệnh cũng có
ngày thành công!
Anh em chào tiễn các anh. Và buổi sáng hôm sau, suốt cả Hỏa Lò, thường
phạm cũng như quốc sự phạm đều bỏ cơm không ăn, để tỏ tình liên lạc. Anh và 12
đồng chí với đội lính Khố Xanh, đi chuyến tàu đêm lên Yên Báy. Theo sau là bọn
mật thám và hai cố đạo. Trên tàu, các anh vẫn cùng nhau nói chuyện phiếm. Anh
Chính cười:
- Đến Yên Báy, chúng ta sẽ được đón tiếp long trọng lắm! Thế nào bốn anh
Thinh, Hoàng, Thuần, Thuyết chẳng đứng chực sẵn chúng ta ở sân ga! (Bốn anh này
đã bị chúng giết ở Yên Báy cũng một ngày trước các anh).
Anh Học thì cãi lý với Cố Ân:
- Việc gì chúng tôi phải ăn năn? Chúng tôi chỉ là kẻ thất bại, chứ đâu
phải là kẻ có tội! Rồi Anh đọc mấy câu thơ tiếng Pháp, dịch nghĩa là:
"Chết vì Tổ Quốc, Cái chết vinh quang! Lòng ta sung sướng! Trí ta nhẹ
nhàng!...”
Khi đến Yên Báy, chúng giam các anh vào nhà pha. Rồi bắt đầu từ 5 giờ
rưỡi sáng hôm 17 tháng 6, các anh đã lần lượt bước lên đài vinh dự. Đó là một
khoảng đất ở gần trại Khố Xanh, chung quanh có lính ta, lính Lê Dương vác súng
đứng vòng tròn. Các anh, từng người một, do lính Lê Dương dẫn từ trong ngục thất
Yên Báy bước ra.
Trước khi ra, chúng đưa rượu cho Anh uống. Nhưng Anh từ chối, chỉ đòi hút
điếu thuốc lào.
Người chết trước nhất là Nguyễn Như Liên, đến người thứ mười một là
Nguyễn Văn Chuân, chỉ hô được hai tiếng “Việt Nam...” thì tên lính Lê Dương đứng
cạnh đã bịt mồm không hô ra tiếng nữa!
Anh Phó Đức Chính thứ mười hai, đòi đặt anh nằm ngữa để xem lưỡi máy chém
nó xuống như thế nào! Anh hô được đủ bốn tiếng “Việt Nam vạn tuế!”
Anh Học lên cuối cùng, tỏ ra vẻ cực kỳ bình thản. Anh mỉm miệng cười, đưa
mắt nhìn công chúng, nhìn quân lính, nhìn máy chém, rồi cất giọng đỉnh đạc, trầm
hùng mà hô thật lớn bốn tiếng “Việt Nam vạn tuế!”... Nhưng không biết trong khi
nhìn quanh ấy, tia mắt Anh có gặp tia mắt một người... không?
nguồn:
http://www.nguyenthaihocfoundation.org/m_thuvien_memorial.php
Đảng ca: Việt Nam Minh Châu Trời
Đông
Giải nhất Âm nhạc toàn quốc năm 1944
Cảm ơn tác giả vì một bài viết có giá trị!
ReplyDeleteViệt Nam Minh Châu Trời Đông
ReplyDeleteSáng tác: Nhạc sĩ Hùng Lân
Trình bày: Đoàn Thanh Niên Phật Tử Chùa Việt Nam - Toronto
http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=VHu9uEisIOI
Việt Nam, minh châu trời Đông,
Việt Nam, nước thiêng Tiên Rồng.
Non sông như gấm hoa uy linh một phương,
Xây vinh quang ngất cao bên Thái Bình Dương.
Từ ngàn xưa tài danh lừng lẫy khắp nơi,
Tiếng anh hùng tạc ghi núi sông muôn đời.
Máu ai còn vương cỏ hoa,
Giục đem tấm thân sẻ với sơn hà.
Giơ tay cương quyết ta ôn lời thề ước,
Hy sinh tâm huyết mong báo đền ơn nước.
Dù thân này tan tành gói da ngựa cũng cam,
Thề trọn niềm trung thành với sơn hà nước Nam
Nghe bài hát Việt Nam Minh Châu Trời Đông này, mình có cảm tưởng có một luồng máu nóng tự hào dân tộc cuồn cuộn chảy mạnh trong huyết quản, làm tăng thêm lòng yêu nước nồng nàn của chúng ta, thật đúng là "Dù thân này tan tành gói da ngựa cũng cam, Thề trọn niềm trung thành với sơn hà nước Nam."
ReplyDeleteRất đồng ý với bạn, cảm ơn nhiều .
DeleteHình ảnh tuyệt vời , sắt từng lời bài ca .
Chúng ta có bao giờ tự hỏi : "Chúng ta có sống kiểu SỐNG MÀ NHƯ THẾ ĐỪNG NÊN SỐNG không?" Và có bao giờ chúng ta, những người luôn tự nhận mình là trí thức có biết TỦI đến mức SỐNG TỦI LÀM CHI ĐỨNG CHẬT TRỜI không? Cuộc sống luôn có những quảng lặng và có lẻ đây là lúc những người còn biết quan tâm tới vận mệnh đất nước ngồi tự vấn, mình đã sống xứng đáng với quê hương dân tộc mình chưa?
ReplyDeleteNếu vào những năm 1946 kể cả Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Nguyễn Thái Học,( kể cả TRẦN HƯNG ĐẠO, VUA QUANG TRUNG )… những người yêu nước mà không theo quan điểm của Cộng Sản nếu còn sống cũng sẽ bị thủ tiêu nếu không họ sẽ bị khống chế, triệt hạ chỉ còn có cách vào Nam mà thôi. Nếu họ ở lại miền Bắc thì bắt buộc phải vào các hội đoàn do Đảng Lao Động (ĐCSVN) dựng lên hoặc giả phải chết dần chết mòn trong đau khổ vì không thể thực hiện tâm nguyện, hoài bão của mình cho dân tộc Việt Nam. Dĩ nhiên lịch sử không bao giờ có chữ “Nếu”!
DeleteĐương nhiên là chúng ta chỉ chịu "chết" khi ko thể "sống". Khi phải chết thì ráng "chết mà vì nước, chết vì dân". Nhưng sống thì cũng phải ráng sống sao cho khỏi hổ ngươi. Cụ Phan cũng đã dạy:
DeleteSống tủi làm chi đứng chật trời!
Sống nhìn thế giới hổ chăng ai?
Sống làm nô lệ cho người khiến,
Sống chịu ngu si để chúng cười.
Sống tưởng công danh, không tưởng nước,
Sống lo phú quý, chẳng lo đời.
Sống mà như thế, đừng nên sống!
Sống tủi làm chi, đứng chật trời.
Phan Bội Châu
Đừng có nói là Nguyễn Thái Học, từ Trần Hưng Đạo, Trần Quốc Toản, Lý Thường Kiệt, Ngô Quyền .v.v. mà "âm mưu chống phá mối quan hệ môi hở răng lạnh Việt Trung" thì nếu có sống thời đại bây giờ cũng bị đánh đập, bắt, bỏ tù ... em nói thế có đúng đường lối chính sách không hở các bác các anh công an ?
ReplyDeleteLần đầu tiên tôi mới nhìn thấy ngôi một cuả chí sĩ Nguyễn Thái Học dù qua internet, và thật quá buồn khi đọc bài mới biết đây là nơi cho nhóm ma tuý làm nơi tá túc nương thân.
ReplyDeleteCám ơn các bạn đã biết tìm về lăng mộ cuả anh hùng dân tộc với chút nhang khói lung linh.
Cám ơn Chí Đức và cả Tiến Nam, chúc các bạn luôn giữ cho mình khí phách như anh hùng Nguyễn Thái Học và các đồng đội cuả ông.
"Chết vì Tổ quốc, chết vinh quang!"
ReplyDeleteLời thơ người chiến sĩ hiên ngang
Nơi pháp trường trước giờ ly biệt
Quê Mẹ tự giờ vẫn lầm than
Sống vì dân tộc, sống hùng anh
Sự thật, nhân quyền, quyết đấu tranh
Tuổi trẻ chung tinh thần Yên Bái
Đưa nước nhà thoát Đảng gian manh
Sự thật sẽ giải phóng chúng ta khỏi vòng tăm tối
ReplyDeleteCộng sản là Đại họa và đại nạn và đại bi kịch của dân tộc VN
DeleteĐọc lại những lời khí khái cùa anh hùng NTH trước khi lên đoạn đầu đài,khiến tôi càng thệm khinh bỉ Hồ tặc cùng 14 con giòi đang đè đầu cởi cồ đồng bào. Các bạn để ý từ xưa tới giờ. cũng như trong suốt cuộc chiến tranh 54-75 có thấy một tên tướng lãnh cs nào dám tự sát trong chiến đấu hay không? trong khi phía Công Hòa không những 5 vị tướng mà còn không biết bao nhiêu sĩ quan, hạ sĩ quan, ngay cả các binh sĩ cũng dũng cảm đền nợ nước chứ không chấp nhận cs.
ReplyDeleteNhiệm vụ của chúng ta là trở thành chiến sỹ thông tin cùng phổ biến tin tức chính xác đến đồng bào và sớm đồng lòng đứng dậy giật sập bọn đảng cs bất lương này.