Cách đây hai tuần, một thân hữu của Saigòn Nhỏ sinh sống tai thành phố Houston có cho Đào Nương tôi số điện thoại của ông Hoàng Bách, người mà nhiều người cư ngụ tại thành phố Houston cho là “quân sư” của “sư ông” Giác Đẳng để xin được phỏng vấn. Ông Hoàng đã đính chính “tin đồn” này và xác nhận ông chỉ là một Phật tử yểm trợ “thầy” Giác Đẳng và ông cho biết là “sư ông” Giác Đẳng từ chối mọi cuộc phỏng vấn vì “thầy chỉ trả lời” trong Đại Hội Khoáng Đại của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất tổ chức vào ngày 9 và 10 tức cuối tuần qua tại San Jose mà thôi. (Quí vị có thể vào youtube để xem toàn bộ đại hội này https://www.youtube.com/watch?v=jNrixd6by4o) hay đọc bảng tường thuật của phóng viên Saigòn Nhỏ có mặt tại hội trường khách sạn Holiday Inn 135 tại hội trường Holiday Inn số 1350 N 1st, San Jose. Số người tham dự “khiêm tốn” từ 100 đến 150 người tương phản với danh xưng Đại Hội Khoáng Đại của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất nhưng đã có một tiêu chỉ rõ ràng về hoạt động của những người tổ chức đại hội này:
Văn Phòng II – Viện Hóa Đạo của nguyên chủ tịch tức “sư ông” Giác Đẳng sẽ ly khai, sẽ độc lập, tôn trọng HT Thích Quảng Độ nhưng không tuân lệnh Hội Đồng Lưỡng Viện Tăng Thống và Hóa Đạo trong nước tức không tuân lệnh của HT Thích Quảng Độ nữa. Trong Đại Hội, danh xưng Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất thường được thay thế bằng danh xưng tiếng Mỹ viết tắt là UBCV- United Budhism Church of Vietnam mà “sư ông” Giác Đẳng khi làm thủ tục pháp lý với tiểu bang Texas đã đăng ký cho Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất.
Nhưng trong suốt hai ngày đại hội, tất cả các diễn giả đều đề cập đến hai đề tài chánh:
- Vụ bán ngôi chùa chung tức chùa Phật Quang trong lặng lẽ.
- Sự lạm dụng quyền hạn của ông Võ Văn Ái trong chức vụ Giám Đốc Phòng Thông Tin Phật Giáo Thế Giới khiến cho Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất đi đến tình trạng phân hóa như ngày hôm nay.
Việc Mua Bán Chùa Phật Quang
Vì việc này liên quan đến luật pháp Hoa Kỳ nên mọi người trông đợi LS Steven Điêu, đương kim Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị của “New” Hội Đồng (do TT Giác Đẳng đưa vào) sẽ trình bày về vấn đề trong đại hội nhưng ngược lại, ông LS Steven Điêu lại chỉ nói về những mâu thuẩn giữa Phòng Thông Tin Phật Giáo Thế Giới và “sư ông” Giác Đẳng, về diễn tiến của những bất hòa giữa ông Võ Văn Ái và “sư ông” Giác Đẳng và nhường việc tường trình về vụ “bán chùa” cho ông cựu Tổng Thư Ký VPII – Viện Hóa Đạo là ông Trần Đình Minh, một người qua phần trình bày vụ mua bán chùa cho thấy ông Minh không phải là một người am tưởng luật pháp của Hoa Kỳ. Ông Minh đã ca tụng “công đức” của “sư ông” Giác Đẳng trong việc mua chùa Phật Quang. “Sư ông” Giác Đẳng đã “bôn ba nơi quê người” tuy thời gian không bằng Ngô Tổng Thống nhưng cũng được ... vài tháng mà “sư ông” đã quyên góp, vay mượn để mua được một ngôi chùa trị giá 1 triệu 255 ngàn đô la. Trong số tiền này, tiền quyên góp (khoảng) $500,00, số còn lại là do “bá tánh” cho “sư ông” Giác Đẳng vay với danh nghĩa Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất (khoảng) $800,000 đô la. Nghĩa là trên nguyên tắc của đời thường, ngôi chùa này có “equity” khoảng $500,000 đô la, một con số không nhỏ.
Giá nhà tại Orange County đang tăng nhưng “sư ông” Giác Đẳng bán Chùa Phật Quang với giá 1 triệu 1, thấp hơn giá mua khoảng 200,000 đô. Người mua, Công Ty Phuong Que Bui, Inc. của cô Quế Phương Bùi, con của ông bà Bùi Nghĩa, một chủ tiệm vàng ở Houston, Texas, trả cho “sư ông” Giác Đẳng 200,000 đô để “sư ông” Giác Đẳng thanh toán những món nợ gấp. Số tiền $900,000 còn lại, người mua “hứa hẹn” là sẽ trả cho “sư ông” Giác Đẳng 100,000 đô la một tháng để thanh toán số nợ còn lại. Nghĩa là “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất” sẽ trả hết, nợ nhỏ trả trước, nợ lớn trả sau, người cúng dường muốn lấy lại cũng trả luôn (sau khi trừ phí tổn tổ chức)… cứ từ từ mà trả! Số tiền còn lại theo nội quy (mới toanh) của tổ chức UBCV mà LS Steven Điêu làm Chủ tịch Hội Đồng Quản trị (bầu bán bất hợp pháp vào ngày 18, tháng 8, năm 2015 sau khi “sư ông” Giác Đẳng đã đưa đơn từ chức vào ngày 4, tháng 8, năm 2015 và đã được Đức Tăng Thống chấp nhận ngày 8, tháng 8, năm 2015). Nội quy của LS Steven Điêu (nhân viên lo “đòi tiền trợ cấp cho con” của Quận Harris), còn ra lệnh rằng sau khi trả hết nợ, số tiền thặng dư sẽ được chia cho các tổ chức chính trị, các ứng cử viên...) không liên quan gì đến Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất.
Lý do bán chùa thì cũng theo lời trình bày của ông Trần Đình Minh:
“Phe Bên Kia” sẽ khởi kiện nên “chúng tôi đi trước họ một bước” vì quí vị đã biết, khi có một đơn kiện thì tài sản Chùa Phật Quang sẽ bị “kẹt” không bán được nữa. Chủ nợ sẽ kiện “sư ông” Giác Đẳng ra tòa, có khi “sư ông” Giác Đẳng còn “bị tù” nên phải “âm thầm” bán chùa để “phe bên kia” không biết nhờ vậy mà có tiền trả nợ cho “sư ông” Giác Đẳng.
Trong khi ông Trần Đình Minh trình bày vụ bán chùa Phật Quang, Đào Nương tôi có nhìn bàn chủ tọa để xem phản ứng của “sư ông” Giác Đẳng, của ông Xì Điêu về những lời tuyên bố trên của ông Trần Đình Minh thì Đào Nương tôi nhận thấy hai vị này không hề có vẻ gì “xúc động” cả. Lạ thật. Ở Mỹ này không ai bị tù vì ... thiếu nợ cả, không lẽ ông Xì Điêu lại không biết? Sự “vô cảm” của “sư ông” Giác Đẳng lại còn khó hiểu hơn.
- “Phe Bên Kia” là ai mà “sư ông” lại sợ họ đi kiện?
- Ai lại đi kiện nhà chùa? Không lẽ đó lại là “phe” của HT Thích Huyền Việt, người được Đức Tăng Thống tức HT Thích Quảng Độ bổ nhiệm vào chức vụ Chủ tịch VPII – Viện Hóa Đạo thay thế cho “sư ông” Giác Đẳng vừa từ chức? Mà HT Thích Huyền Việt đi kiện “sư ông” Giác Đẳng để làm gì? Nếu “sư ông” Giác Đẳng mượn tiền để tạo mãi chùa Phật Quang làm cơ sở sinh hoạt cho VPII – Viện Hóa Đạo của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất và có sổ sách phân minh (mượn ai? dùng vào việc gì?) thì khi “sư ông” Giác Đẳng xin từ chức và được HT Thích Quảng Độ chấp thuận thì tại sao “sư ông” lại lo về việc trả nợ mua chùa? Đó là việc của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất và của HT Thích Huyền Việt. Nhất là khi UBCV- Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất là một non-profit corporation-công ty bất vụ lợi và "sư ông" Giác Đẳng đã ký giấy nợ với tư cách là Chủ tịch - president của công ty này chứ không phải là mượn với tư cách cá nhân. Trừ khi những món nợ này mượn danh nghĩa của Giáo Hội nhưng không chứng minh được đã dùng cho Phật sự.
Ông Trần Đình Minh lại nêu ra một điều “bất thường” về việc Viện Hóa Đạo trong nước gia hạn cho VPII – Viện Hóa Đạo của “sư ông” Giác Đẳng - phải báo cái tài chánh và nhân sự của Chùa Phật Quang trong vòng hai tuần là vô lý. Và vì không thi hành được điều này nên “sư ông” Giác Đẳng phải xin từ chức. Vô lý vì những đời Chủ tịch VPII – Viện Hóa Đạo trước như HT Thích Hộ Giác, HT Thích Viên Lý đều không phải báo cáo về trong nước tại sao “sư ông” Giác Đẳng lại “bị” yêu cầu phải thi hành điều này? Dĩ nhiên, đó lại là do ‘lệnh lạc’ được đưa ra từ Phòng Thông Tin Phật Giáo Thế Giới của ông Võ Văn Ái. Nhưng cũng ngay sau đó, có diễn giả cải chánh tin chính “sư bà” Nguyên Thanh, chùa An Lạc, Trưởng Ban Tổ Chức Đại Hội (một trong 6 người vừa bị HT Thích Quảng Độ khai trừ khỏi Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất) là người đã gọi điện thoại về trong nước tố giác với HT Thích Quảng Độ là “sư ông” Giác Đẳng lem nhem tiền bạc. Theo vị diễn giả này thì vì ở xa không nghe rõ giọng nói nên HT Thích Quảng Độ đã bị một người đàn bà mạo nhận là “sư bà” làm việc này ... theo chủ trương của một người nào đó, vì nếu sư bà Nguyên Thanh là người tố cáo “sư ông” Giác Đẳng lem nhem với HT Thích Quảng Độ thì đời nào “sư bà” lại đứng ra tổ chức đại hội yểm trợ “sư ông” Giác Đẳng như ngày hôm nay.
Ông Trần Đình Minh khi ca tụng “công đức” của “sư ông” Giác Đẳng trong việc tạo mãi chùa Phật Quang còn lên tiếng “tố cáo” rằng HT Quyền Chủ tịch VPII – VHĐ thay thế “sư ông” Giác Đẳng là HT Thích Huyền Việt, không có công trạng gì mà trái lại còn phản đối việc mua chùa này. Thế nhưng trong số những nơi mà “sư ông” Giác Đẳng quyên được tiền nhiều nhất cho việc mua chùa Phật Quang lại là thành phố Houston trong một bửa tiệc gây quỹ tại nhà hàng Kim Sơn với cả ngàn người tham dự được tổ chức bởi chùa Liên Hoa và HT Thích Huyền Việt thu được với $372,000, trong đó phần đóng góp của chùa Liên Hoa của HT Thích Huyền Việt là không nhỏ. Dù có “không vui” với ông Võ Văn Ái, sao “sư ông” Giác Đẳng lại đành lòng để cho đệ tử của mình xúc phạm một bậc tu hành đã từng đi với mình một đoạn đường như thế!
Một trong 14 điều răn của Đức Phật có điều răn thứ 4: Sai lầm nhất của đời người là đánh mất mình. Và chưa có khi nào mà Đào Nương tôi cảm thấy điều này rõ rệt nhất khi nhìn lên những vị đang chủ tọa Đại Hội Phật giáo nhưng vắng bóng Phật này. Một người “thường” cũng có thể nghĩ ra được một giải pháp để “sư ông” Giác Đẳng không phải mang tiếng là người bán đi ngôi chùa do bá tánh quyên góp và nhất là, đó là ngôi chùa mà HT Thích Quảng Độ trong những ngày cuối đời đã muốn nhìn thấy một cơ sở đại diện cho tổ chức Phật giáo dính liền với lịch sử cận đại của dân tộc hình thành. Những Phật tử có lòng thành không thiếu. Chỉ cần “sư ông” Giác Đẳng công khai về những số nợ đã vay khi mua chùa Phật Quang và cho biết vì không đảm nhận được trọng trách của HT Thích Quảng Độ giao phó nên đã xin từ chức. Số nợ đó từ nay sẽ do Giáo Hội đảm nhận và xin Phật tử khắp nơi thông cảm cho nhà chùa một thời gian để giải quyết thì Đào Nương tôi chắc chắn mọi việc sẽ ổn thỏa. Sai lầm nhất của đời người là đánh mất mình. Từ nay danh xưng “sư ông bán chùa” sẽ ở lại với cuộc đời “sư ông” vỉnh viễn. Buồn muôn thủa!
Với một ông luật sư ngồi bên cạnh, trên bàn chủ tọa, nhưng một “con nợ” lại phát ngôn rằng: … Chúng tôi nghe tin chủ nợ căn nhà đang ở sẽ đi kiện nên âm thầm bán nhà trước khi chúng khởi đơn kiện vì khi chúng đã kiện rồi thì khó bán được nhà để mà trả nợ. Coi như chúng tôi đi trước chủ nợ một bước, để tránh bị đưa ra tòa, mà ra tòa thì có khi còn bị tù nên hahaha, cả ba cùng chạy...
Chạy nhanh, chạy lẹ, chạy cấp kỳ để thoát khỏi việc trả nợ có phải là hành động của một người lương thiện, một công dân tốt không? Đây là một ngày buồn cho Phật giáo đồ Việt Nam khi phải chứng kiến hành động “không giống ai” này của một nhà tu đã khoác cái áo vàng của nhà Phật lên người, đã từng đứng trên bục rao giảng về bi, trí, dũng, về tứ diệu đế, đã từng khuyên Phật tử không được tham, sân si! Buồn lắm thay!
Có nhiều người cho rằng “sóng gió” cho Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất hiện nay sẽ quyết định sự tồn tại của tổ chức Phật giáo Việt Nam duy nhất này. Thật ra thì điều này không đúng đâu. Nhất là khi HT Thích Quảng Độ vẫn còn tại thế.
Việc lợi dụng danh nghĩa của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất và HT Thích Quảng Độ để kêu gọi đóng góp tài chánh dưới chiêu bài mua cơ sở cho Văn Phòng II Viện Hóa Đạo, rồi sau đó thay đổi lập trường vì lý do nào đó để chiếm hữu số tiền quyên được thì đây không phải là lần thứ nhất. Chỉ khác một điều, lần này, “sư ông bán chùa” lại không nhận trách nhiệm mà đưa một người chưa từng sinh hoạt với Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất là LS Steven Điêu ra đứng mũi chịu sào thay cho ông.
Tuy nhiên, việc tiếm danh xưng của một tổ chức chính trị hay tôn giáo thành một tổ chức phi lợi nhuận làm của riêng không phải là một điều xa lạ với LS Steven Điêu. Ngày 21 tháng 6, 2011, Đinh Quang Tiến, thuộc một hệ phái khác của đảng Đại Việt theo lời cố vấn của LS Steven Điêu nộp đơn xin thành lập một công ty phi lợi nhuận – a non-profit corporation có tên là “Dai Viet Cach Mang Dang” tại Houston. Ngày 29/3/2012, nhóm này kiện ông Nguyễn Lý Tưởng, Nguyễn Đăng Lạc và Lê Quang Năng tội tiếm danh khi các lãnh tụ “thứ thiệt” này của Đại Việt Cách Mạng Đảng về họp tại Houston và Dallas. Ngày 25/4/2012 tại phiên tòa hòa giải, nguyên đơn Đinh Quang Tiến vẫn khăng khăng không chịu rút đơn. Các lãnh tụ Đại Việt lưu vong và lớn tuổi này may mắn được một đảng viên Đại Việt khác là LS Hoàng Duy Hùng đại diện. Sáu tháng sau, trước tòa, ông Nguyễn Lý Tưởng đã xuất trình giấy ra khỏi trại giam của cộng sản trong đó ghi rõ ông là một đảng viên của Đại Việt Cách Mạng Đảng, một đảng phái chính trị uy tín của Việt Nam mà nguyên đơn đã tiếm danh khi thành lập một non-profit corporation tại Houston. Sau đó các luật sư đại diện cho 3 nguyên đơn Đinh Quang Tiến, Trần Dũng Minh Dân và Nguyễn Thanh Phan rút lui. Nguyên đơn phải mướn luật sư khác thay thế.
Ngày 25/4/2013 tại một phiên tòa hòa giải, bên nguyên đơn đồng ý rút đơn kiện. Ngày 1 tháng 8, 2014, Tòa án tại Houston rút giấy phép hoạt động của công ty Dai Viet Cach Mang Dang – a non profit corporation." Danh xưng Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất và Đại Việt Cách Mạng Đảng hay VPII - Viện Hóa Đạo không phải là tên của một tiệm phở hay hủ tiếu. Khi tiếm danh xưng của Unified Buddhist Church of Viet Nam - Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất (D/B/A Van Phong II Vien Hoa Dao.) chắc là LS Steven Điêu đã quên đi chuyện công ty Dai Viet Cach Mang Dang – a non profit corporation hai năm trước đây nhưng nhiều người trong cộng đồng lại có trí nhớ dai dẳng hơn ông. Vở tuồng “sư ông bán chùa” tiếm danh Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất qua hình thức công ty bất vụ lợi khiến cho một Phật tử bất bình nên người này đã phát tán văn bản của Tòa Án Houston rút giấy phép hoạt động của Dai Viet Cach Mang Dang, a non-profit corporation mà LS Steven Điêu làm cố vấn lên net.
Nhưng dù sao khi cố vấn cho những “ông nhô” tiếm danh của Đại Việt Cách Mạng Đảng và đưa một vị lão thành cách mạng ra tòa thì cũng không gây nhiều “tiếng vang” vì một đảng phái chính trị lưu vong, không tài sản thì cũng không khiến cho nhiều người chú ý. Nhưng Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất và HT Thích Quảng Độ lại là một chuyện khác hơn. “Sư ông bán chùa” hình như đã quên không nhắc cho luật sư của ông biết về 10 bài viết tường thuật của chính ông về những buổi quyên tiền xây chùa Phật Quang. Trên bục, chẳng lẽ “sư ông” Giác Đẳng đã quên hết những lời lẽ mà “sư ông” ca tụng công đức và dùng hình ảnh của HT Thích Quảng Độ để Phật tử khắp nơi đóng góp để xây chùa như thế nào rồi sao? "Sư ông bán chùa" đã viết trên báo Đồng Hành ngày 2 tháng 2, 2014": Tất cả vì Giáo Hội, vì ngôi chùa chung, vì HT Thích Quảng Độ. Trong Đại Hội, “Sư ông bán chùa” đã tuyên dương HT Thích Quảng Độ là một vị “Cha Chung” của Tăng Ni Việt Nam. Thế thì sao “sư ông bán chùa” lại có thể quên đi Điều răn thứ 6 của Đức Phật: Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu!
Tư cách pháp nhân của “sư ông bán chùa” và
Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất
Vì sự hiện diện của LS Steven Điêu trong HĐQT của UBCV-Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất do “sư ông” Giác Đẳng lập ra nên mọi người đều chờ đợi những câu giải thích về tư cách pháp nhân của “phe bên này” tức “phe sư ông Giác Đẳng”. Nhưng ông LS Steven Điêu lại không nói gì về vấn đề này mà hầu hết phần phát biểu của ông lại nhắm vào những việc mà ông không có thẩm quyền vì ông không phải là một thành viên của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất mà người đứng đầu tổ chức này là Đức Tăng Thống Thích Quảng Độ. Sự hiện diện của ông LS Steven Điêu trong Đại Hội này trong tư cách Chủ tịch HĐQT của UBCV là một quyết định đơn thuần của “sư ông bán chùa” sau khi “sư ông” đã từ chức Chủ tịch VPII – VHĐ và đã được Đức Tăng Thống chấp thuận. Sau đây là những thời điểm để ông LS Steven Điêu chiêm nghiệm:
* Ngày 7 tháng 3, 2014 tổ chức United Budism Church of VietNam UBCV- GHPGVNTN tại Hoa Kỳ được thành lập với 3 thành viên:
- Phạm Đăng (tục danh của sư ông Giác Đẳng)
- Bà Penelope Faulkner (tức cư sĩ Ỷ Lan, vợ của ông Võ Văn Ái)
- Trần Đình Minh
và không có (by-law) tức (nội quy) gì cả.
* Ngày 26 tháng 11, 2014, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất đứng tên mua chùa Phật Quang.
* Ngày 4 tháng 8, 2015: Theo Đại Hội Khoáng Đại của “sư ông bán chùa” thì vì không thể đáp ứng được đòi hỏi của Viện Hóa Đạo trong nước nộp bản chi thu tài chánh của chùa Phật Quang mà “sư ông bán chùa” đã xin từ chức.
* Ngày 8 tháng 8, 2015: Đức Tăng Thống Thích Quảng Độ chấp thuận để “sư ông bán chùa” từ chức. Vào ngày 8 tháng 8, 2015. Hội Đồng Đại Diện chỉ còn 2 Ủy Viên hợp pháp là bà Penelope Faulkner (Y Lan) và ông Trần Đình Minh.
* Ngày 18 tháng 8 tức 10 ngày sau đó, khi về mặt pháp lý, “sư ông” Giác Đẳng không còn là Chủ tịch VPII – Viện Hóa Đạo nữa thì ông bỗng gọi một buổi họp khẩn cấp, cho thêm 6 thành viên mới toanh vào Hội Đồng Quản Trị của UBCV, và ông luật sư Steven Dieu được cử làm Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị. Với 1 phiếu chống của bà Ỷ Lan, 1 phiếu của ông Trần Đình Minh không đủ túc số (quorum) và đa số (majority) theo Luật của tiểu bang Texas về Nonprofit Organiation. Đây là một điều vi phạm luật pháp không có gì cần để bàn cãi
* Ngày 22 tháng 8, LS Steven Điêu đăng ký 7 thành viên bất hợp pháp (kể cả "sư ông" Giác Đẳng là người đã từ chức) và cả hai Ủy Viên hợp pháp là bà Ỷ Lan và ông Trần Đình Minh.
* Ngày 2 tháng 9, tổ chức mới UBCV của “sư ông bán chùa” có by-law mới toanh qui định, mọi việc của UBCV sẽ do Hội Đồng Quản Trị quyết định.
* Ngày 30-9-2015 Hội Đồng Quản Trị UBCV của “sư ông bán chùa” ra thông cáo đã bán chùa Phật Quang với giá $900,000. (Giá bán 1 triệu 1 là do một Phật tử tìm ra bản khế ước bán nhà tung lên trên Net).
Như đã nói ở trên vì không phải là một thành viên của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất nên tuy là Chủ tịch HĐQT của “sư ông bán chùa” , ông LS Steven Điêu dùng hầu hết phần nói chuyện của ông để tấn công Phòng Thông Tin Phật Giáo Thế Giới và ông Võ Văn Ái nhưng lại không nói gì về một vấn đề quan trọng mà “sư ông bán chùa” đang phải đối diện: đó là việc HT Thích Huyền Việt, Quyền Chủ tịch VPII – VHĐ, đại diện cho Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất của HT Thích Quảng Độ đã nhờ Văn Phòng Luật Sư - Tammy Tam Tran Law Firm tống đạt cho “sư ông bán chùa” một văn kiện chính thức yêu cầu “sư ông bán chùa” phải cung cấp những giấy tờ liên quan tới tài sản của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất mà việc phát mãi chùa Phật Quang là một. Theo VPLS này thì “sư ông bán chùa” khó lòng giữ được tư thế ly khai hay độc lập khi mà tổ chức VPII – VHĐ khi thành lập đã khai là một chi nhánh của một tổ chức tôn giáo “mẹ” dù ở một quốc gia khác hay một tiểu bang khác theo luật pháp của Hoa Kỳ.
Nhóm ly khai của “sư ông bán chùa” muốn gì khi biểu quyết một
Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất không tuân lệnh của
HT Thích Quảng Độ?
Như đã nói ở trên, đây là một đại hội Phật giáo không những vắng bóng Phật mà còn vắng bóng cả ngôn ngữ từ bi của Phật pháp. Ông Võ Văn Ái được gọi bằng đủ mọi thứ ngôn từ. Những diễn giả của đại hội đã quên rằng khi họ cố nhục mạ ông Võ Văn Ái thì vô hình chung, họ biến “hình tướng” của HT Thích Quảng Độ, Đức Tăng Thống của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất thành một con rối trong tay của ông Võ Văn Ái thay vì đó là một vị lãnh tụ tối cao tượng trưng cho tinh thần bất khuất của Phật giáo đồ Việt Nam chống sự đàn áp của đảng cộng sản Việt Nam.
Những phát biểu của các diễn giả lại tiền hậu bất nhất: phần trên vừa ca tụng “sư ông bán chùa” là “sáng tạo và hiện đại”, là “công đức vô lượng” trong việc tạo mãi chùa Phật Quang nhưng đoạn dưới thì lại kể khổ, lý do tại sao phải bán chùa:
- Thất hứa không trả nợ.
- Không biết cách quản trị một ngôi chùa: chỉ có khoảng 20 Phật tử đến chùa mà xung đột nhau đến độ cảnh sát phải đến can thiệp nhiều lần.
- Chùa hoạt động cả năm trời, kêu gọi Phật tử đóng góp tiền triệu mà ngần đó tu sĩ, cư sĩ, và nhất là có một luật sư như LS Steven Điêu trong vai trò của Chủ tịch HĐĐH mà không xin được một cái giấy phép để hoạt động.
- Một chương trình phát thanh chỉ có $1,200 một tháng phải ngưng hoạt động vì không có ngân quỹ (theo ông Trần Đình Minh) nhưng lại lên tiếng chê bai Phòng Thông Tin Phật Giáo Thế Giới của ông Võ Văn Ái và bà Ỷ Lan là hoạt động không hữu hiệu, gian ác khi khai trừ hết người này đến người kia bằng giáo chỉ “dổm”.
- Vu cáo “ỡm ờ” mọi “tương tàn” của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất là do ông Võ Văn Ái mà không đưa ra được một bằng chứng nào. Nào là việc này là khiến “ai đó” không vui, việc xác nhập VP-I và VP-II khiến “ai đó” lo sợ bị mất job, ai đó… “mưu mô” cho giọng đàn bà mạo danh sư bà Như Thanh gọi cho HT Thích Quảng Độ vu cáo “sư ông bán chùa” lem nhem… khiến cho HT Thích Quảng Độ không thích “sư ông bán chùa” …
- 20 Phật tử tới chùa còn không bảo được nhưng trong Đại Hội (không biết ai trả tiền tổ chức - hy vọng đó không phải là tiền bán chùa Phật Quang?) thì Văn Phòng Thường Trực của UBCV hiện nay gồm 8 Ủy viên, sinh hoạt theo nguyên tắc dân chủ, họp hàng tuần. Văn Phòng này sẽ mở rộng với các Ủy viên Công Cán gồm 72 người trên toàn Mỹ quốc, mở rộng Hội Đồng Quản Trị của UBCV, một chuơng trình Radio (đã ngưng phát thanh vì mỗi tháng tốn $1,200 mà thiếu ngân quỹ) và thành lập nguyệt san Đồng Hành do nhà báo Trương Sĩ Lương (TX) làm chủ bút, một Website để quảng bá tin tức Phật sự (là những việc mà Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc tế của Võ văn Ái không thể làm được nên vì thế ông Ái đã gây khó khăn cho báo Đồng Hành).
Nhà báo Trương Sĩ Lương thì cũng không phải là một người xa lạ trong làng báo. Nhưng việc ông Trương Sĩ Lương “đồng hành” với nhà chùa mới thật là một điều “lạ” với anh em trong làng. Người “đồng hành” lâu nhất với ông Trương Sĩ Lương là “anh hùng” Lý Tống. Không biết rồi đây mèo nào cắn mỉu nào? Thương người cuối đời “tu lầm chùa” hay thương “sư ông đồng hành sai đối tượng”?
Luật sư Steven Điêu đã ví von rằng “VP II của TT Giác Đẳng như một con diều đang bay lên trên bầu trời cao nhưng đã bị cắt dây.” Người cắt dây này không ai khác hơn là ông Võ Văn Ái. Ông LS Steven Điêu lại khẳng định là Đại Hội Khoáng Đại 2015 quyết nối lại “sợi dây” này để ngài Tăng Thống, người đã “khai trừ chúng tôi khỏi Giáo Hội” được biết.
Buồn cười thật. Đã khai trừ, đã tuyên bố ly khai thì còn mong HT Thích Quảng Độ biết đến làm gì?
Trong số những người tình nguyện cho “sư ông bán chùa” vay tiền trả nợ không thể thiếu cô hàng hoa thủ quỷ của thầy. Có cô này thì LS Steven Điêu lo gì chuyện thiếu dây? Đàn bà nào mà không có dây! Không biết ông Steven Điêu ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ!
Tương Lai UBCV của “sư ông bán chùa” sau quyết định số 21 của HT Thích Quảng Độ khai trừ vĩnh viễn 6 thành viên trong đó có TT Giác Đẳng và ni sư Nguyên Thanh ra khỏi Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất
Kết thúc Đại Hội, “Sư ông bán chùa” xin sám hối và không nhận danh vị Hòa Thượng. Những người bị khai trừ vẫn tiếp tục công việc Phật Sự.
LS Steven Điêu đã đề nghị một Mô hình Tam Hội Độc lập: Tương Trợ Lẫn Nhau, gồm có:
- Hội Đồng Giáo Phẩm dành cho các tăng ni, không có Giáo chủ.
- Hội Đồng Đại Biểu (tăng ni và cư sĩ mọi tầng lớp).
- Hội Đồng Điều Hành gồm những người có khả năng lãnh đạo, tổ chức.
“Sư ông” Giác Đẳng đồng ý với đề nghị này khi tuyên bố: Làm như cơ chế dân chủ Hoa Kỳ để có sự lắng nghe và ý kiến được tôn trọng. Trong mọi vấn đề quan trọng phải có sự đồng thuận của ba cơ cấu này.
Viết đến đây thì Đào Nương tôi không có gì để luận bàn tiếp vì những phát biểu lung tung, loay hoay và mâu thuẫn của “sư ông bán chùa” và ông LS Steven Điêu. Các chùa Phật giáo, các tu sĩ Phật giáo không cần theo một hệ thống, một tổ chức nào để tồn tại. Các chùa Việt Nam ngày xưa, tăng ni phải tự túc, phải trồng nông phẩm để ăn, phải ủ đậu làm tương, làm chao, làm nhang mang ra chợ bán để đổi lấy những vật dụng cần thiết. Nhà chùa đồng nghĩa với khổ hạnh. “Sư ông” trước đây vào tổ chức Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, tuân lệnh của Đức Tăng Thống đời thứ Năm tức HT Thích Quảng Độ để quyên tiền xây dựng một cơ sở sinh hoạt tại Hoa Kỳ cho tổ chức này tức là chùa Phật Quang. Khi "sư ông" xin từ chức và được HT Thích Quảng Độ đồng ý và bổ nhiệm một người khác để thay thế thì "sư ông" không tuân lệnh với lý do… đó là Giáo chỉ của ông Võ Văn Ái dù cho Giáo chỉ đó là lời từ miệng cuả HT Thích Quảng Độ. Báo cáo tài chánh thì “sư ông” Giác Đẳng không có, ông bán chùa của Giáo hội để trả nợ “tình xa” mà không thông qua ý kiến của HT Thích Quảng Độ. Bây giờ ông lại đề nghị một “tổ chức Tôn giáo như một tổ chức Chính phủ tam quyền kiểm soát lẫn nhau, bầu bán theo nhiệm kỳ không có Giáo chủ”.
Tại các nước cộng sản, các tổ chức tôn giáo đã phải tuân theo nhà nước cộng sản mà làm như thế đó nhưng người lãnh đạo vẫn là người do nhà nước chỉ định. Nhưng tự do tôn giáo không phải là như thế. Người ta cần đến tôn giáo là vì nhu cầu cuả tâm linh, cần niềm tin tôn giáo để tựa vào. Một vị thừa sai tôn giáo là một hình ảnh khả kính, khả tin, đạo đức, đại diện cho Giáo chủ của họ. Đó là những con người phải có phẩm hạnh trên con người thường, không phải là chuyện bầu bán vài năm một nhiệm kỳ mà thành. Đức Đạt lai Lạt ma, Đức Giáo Hoàng, HT Thích Quảng Độ là những Giáo chủ, là đức tin, là tín ngưỡng của tín đồ tôn giáo của các ngài. Đức tin là một tặng phẩm của Thượng Đế – a gift from God, không phải là một chuyện tam quyền, bầu bán, dân chủ hay tự do.
Đọc tuyên ngôn cuả Đại Hội và của “Sư ông” Giác Đẳng khi kết thúc Đại Hội thì lại không còn gì để nghi ngờ. Đó không phải là một “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất không có HT Thích Quảng Độ” mà ông Võ Văn Ái và Phòng Thông Tin Phật Giáo Thế Giới chỉ là một cái cớ mà “sư ông bán chùa” chỉ muốn mượn danh Phật pháp để … mần chuyện quên đi quá khứ, kêu gọi hòa giải hòa hợp giữa đạo pháp và… dân tộc nhưng không có Phật.
Lời khuyên thứ hai trong 14 lời khuyên cuả Đức Phật là “ngu dốt nhất đời người là dối trá”. Nhất là khi dối trá về những đồng tiền cực khổ của bá tánh. Thiện Tai! Thiện tai!
Đào Nương.
No comments:
Post a Comment